CHÚA ĐĂ QUỲ XUỐNG CHÂN TÔI
"Mỗi ngày tôi vẫn cầu nguyện xin Chúa ǵn giữ tôi, kẻo tôi lại trở về với thằng thanh niên 18 tuổi". Giáo sư Francis N nói tiếp: "Chúa biết rơ thằng 18 tuổi ấy, cách đây 42 năm, nó khốn nạn thế nào mà!".

Giáo sư Francis N kể: "Mẹ tôi không có chồng mà lại có con. Bà đă cố sống để sinh ra tôi, rồi sau đó cũng giă biệt tôi luôn". Francis N được các sơ ḍng Thánh Vinh Sơn đệ Phaolô chăm sóc, nuôi dưỡng. Suốt thời thơ ấu Francis N không hề cảm nhận được t́nh yêu thương ruột thịt, mặc dù có những lúc bệnh, các sơ đă phải thức thâu đêm lo lắng. Năm lên tám, Francis N tuyên bố: "Đời bỏ ta, ta bỏ đời; đời chơi ta, ta sẽ chơi lại đời".

Được các sơ cho ăn học hẳn hoi, nên dù là mồ côi, Francis N đă có tú tài Pháp năm 18 tuổi. Với trí thông minh "trên trung b́nh", Francis N tiếp tục học rồi đi làm giáo sư. Giáo sư Francis N nhớ lại: "Trong 10 năm tôi đă làm nên mọi sự, không biết tội là ǵ". Ông kể: "Cả 10 điều răn, tôi không sót một điều nào không phạm". Chúa, Mẹ đối với ḷng ông chẳng nghĩa lư ǵ, "v́ có Ông Ta để làm ǵ mà cuộc đời này lắm chó má thế."

Giă từ Đà Lạt, Francis N về Cần Thơ, rồi cũng cùng đám sinh viên, học tṛ chơi đủ thứ tṛ. Bọn sinh viên Công giáo đi lễ, giáo sư Francis N cũng đi lễ, chúng rước lễ, ông cũng rước, nhưng đừng ai hỏi ông có xưng tội không, v́ ông thú nhận: "Đă 10 năm rồi, tôi không c̣n nhớ phải xưng tội như thế nào cho đúng cách nữa".

Một hôm, hôm ấy là thứ sáu Tuần Thánh năm 1969, các sinh viên lại rủ Francis N đến nhà thờ. Dự nghi thức tưởng niệm dài ngoằn và nhàm chán. Nhưng đến khi nghe người đóng vai Giêsu thốt lên: "Lạy Chúa, sao Chúa lại bỏ con?", Giáo sư Francis N nói: "Lăo Giêsu này chơi được, hắn là người!". Về nhà mượn ngay quyển Kinh Thánh, Francis N mở lại đoạn thương khó trong Tin Mừng Luca. Đọc đến đâu, người Francis N run lên đến đó. Miệng khô khốc lại, ông đứng ngồi không yên. Ngày hôm sau, Francis N t́m đến với cha tuyên úy sinh viên Công giáo Cần Thơ, lúc đó cha Stanilav Hoàng Đức Ánh -OP đang đảm nhiệm công việc này. Francis N nói rằng ông chẳng biết xưng tội thế nào, nhưng hôm qua đi dự lễ, rồi về đọc Kinh Thánh, ông thấy người nao nao. Cha Ánh bảo ông cứ kể như nói chuyện, nên Francis N đă kể những bi đát, chó má của đời làm cho ḿnh và ḿnh làm cho đời, kể cả những ô nhục và hănh diện với đời. Nghe xong, cha Ánh lấy Kinh Thánh đọc cho Francis N nghe đoạn Tin Mừng về người con hoang đàng (x.Lc 15, 11-32). Nghe xong, Francis N nghĩ, ḿnh chưa phải là người con hoang đàng ấy nên đứng lên định đi. Ngay lúc ấy, cha Ánh quỳ sụp xuống dưới chân Francis N. Francis N nghẹn lại, rồi trong thổn thức ông kể: "Tôi thấy Chúa Giêsu quỳ xuống chân ḿnh. Cả cuộc đời tôi, tôi chưa ngày nào quên h́nh ảnh ấy!". Francis N cũng quỳ sụp xuống, những giọt nước mắt tưởng đă cạn vĩnh viễn cách đó 10 năm, nay lại tuôn chảy trở lại. Francis N chỉ nói được: "Xin cha tha tội cho con."

Ba mươi hai năm qua, giáo sư Francis N đă có gia đ́nh riêng, với những người con thành đạt. Ông đă viết nhiều vở kịch Kinh Thánh và đưa vào đó tâm t́nh sám hối của chính ḿnh, nên mỗi khi các vở kịch được công diễn, thường thúc đẩy nhiều người về với Chúa. Hiện nay, Francis N là thành viên của nhóm nghiên cứu thần học theo hướng hội nhập văn hóa của Giáo Hội Việt Nam.

Giáo sư Francis N nói: " Chúa vẫn đang giữ tôi mỗi ngày, từ đó cho đến ngày hôm nay".

Tháng 09/2001
NGUYỄN LÊ PHAN ANH


ĐƯỢC TRÔNG THẤY
Ngày xưa khi tôi sống ở Sài G̣n, vào một buổi chiều lúc tôi đang ngồi trông tiệm tạp hóa nhỏ của gia đ́nh th́ có một ông bán vé số đi ngang qua. Trên tay là cây đàn guitar, ông ta hát:
"Mẹ cho em đôi mắt sáng ngời,
Để nh́n đời và để làm duyên.
Đời cho em đôi mắt màu đen,
Để thương để nhớ để ghen để hờn.
Đôi mắt em là cửa sổ tâm hồn…
Là tuyệt tác của thiên nhiên."

Tôi không biết bài hát này nhưng tôi lắng nghe ông với một niềm xúc động dạt dào v́ giọng hát của ông rất ngọt ngào và thấm thía; ông gửi cả tâm t́nh của ông vào bài hát. Tôi nh́n ông thật lâu và chợt nhận ra sau làn kính đen là đôi mắt mù ḷa. Thảo nào bài hát của ông chứa đựng cái hoài vọng của kẻ muốn được trông thấy. Khi ông ta đă đi xa rồi, tôi lẩm bẩm một ḿnh cách ngu ngơ: "Ước chi ông bán vé số này được sáng mắt, chắc ổng vui lắm!". Mười mấy năm trôi qua, tôi lại mới có dịp trở lại Việt Nam vào vài tuần trước. Chúng tôi có cơ hội đi phố cổ Hà Nội và có dịp dẫn các em ăn xin đi ăn bữa tối chung với chúng tôi. Theo lời các em đề nghị, chúng tôi dẫn các em đến phố Cầu Gỗ vào một tiệm ăn nhỏ. Chúng tôi hỏi thăm gia cảnh của các em, và gọi các món ăn mà các em thích. Các trẻ em này lớn nhất là 11 tuổi, nhỏ nhất là 7 tháng được các anh chị ḿnh cơng đằng sau lưng đi ăn xin từ 2 giờ chiều đến 11 giờ đêm. Khi tôi đứng dậy nhường chỗ cho đầu bếp bưng thức ăn, tôi đứng đó nh́n thật lâu vào khung cảnh đang diễn ra trước mắt. Tôi bỗng bắt gặp một h́nh ảnh tuyệt đẹp: Các anh chị đi cùng nhóm đang chuyện tṛ với các em; người th́ đang chăm chú cắt những chiếc móng tay dài ngoằn cáu bẩn trên bàn tay đen đúa gầy g̣ của các em; người th́ đang bế xốc thằng bé 7 tháng có khuôn mặt ngầy ngật gió bụi và bộ đồ cháo ḷng lên vai ḿnh rồi nựng nịu nó; người khác th́ đang múa tay làm tṛ chơi cho thằng bé 1 tuổi đang hoa tay theo và cười như nắc nẻ. Tiếng nói, tiếng cười át hẳn tiếng mưa rơi ngoài hiên. Ôi một h́nh ảnh thật tuyệt vời! Thiên Chúa của t́nh thương đang ngự trị ở giữa chúng ta!

Tôi giật ḿnh v́ con bé My đang lay tay tôi và bảo: "Mời cô, mời cô xơi cơm!" Tôi ngồi vào bàn và bảo nó: "Ừa, con ăn đi cho nóng!" Nó ăn một cách ngon lành, tôi xẻ những miếng thịt ḅ và ḿ xào từ dĩa của tôi qua bên dĩa nó. Nó nh́n tôi, nó muốn nói ǵ nhưng miệng c̣n đầy thức ăn. Tôi cười bảo nó: "Con ăn đi, cô không đói".

Quả thật, tôi không đói, v́ ḷng tôi tràn đày niềm vui. Trong một khoảnh khắc tôi đă sống trọn vẹn niềm vui mà khi xưa tôi ao ước cho ông mù bán vé số: "Ước chi ông này được sáng mắt, chắc ông ta sẽ vui lắm!". Tạ ơn Thiên Chúa v́ Người đă mở con mắt và đem ánh sáng của Đức tin, của yêu thương cho tâm hồn mù ḷa của tôi qua các Frere, các Soeur và các anh chị em đi cùng đoàn. Ngày hôm đó tôi là kẻ được trông thấy.

TRANG PHẠM
Tháng 09/2001


GIỚI TRẺ TIN YÊU
(ABBA – Quảng Ngăi) _ Ngày 02/09/2001 vừa qua, tại khuôn viên nhà thờ Châu Ổ, do các Cha các Thầy Ḍng Chúa Cứu Thế coi sóc, thuộc tỉnh Quảng Ngăi, đă diễn ra ngày họp mặt truyền thống của giới trẻ trong Giáo xứ. Có hơn 200 bạn trẻ trong và ngoài Giáo xứ đến tham dự năm nay, với chủ đề "Ra Khơi".

Mở đầu bằng bài hát thật hùng tráng: "Có Chúa ta ra khơi…", với ngọn nến lung linh trên tay, cùng với cha linh hướng (Cha Phaolô Nguyễn Thọ, DCCT) mọi người hiệp ư dâng lên Thiên Chúa lời tạ ơn và xin Chúa chúc lành. Buổi sáng, các chi họ giao lưu, sinh hoạt, cùng nhau chia sẻ chủ đề: Ra đi loan báo Tin Mừng cho mọi người, được lồng vào tṛ chơi lớn. Buổi chiều, có buổi thi đua văn nghệ giữa các chi họ với những bài hát dân ca. Sau văn nghệ, Cha linh hướng các bạn trẻ dâng Thánh lễ. Tối lại, quây quần bên đống lửa, các bạn tâm t́nh với nhau những ưu tư riêng ḿnh.

Ngày họp mặt trôi qua thật nhanh chóng, nhưng những niềm vui và ḷng quyến luyến nhớ nhau đọng lại trong mỗi người trẻ thật lâu dài.

QUỲNH MY