"Kinh Mân Côi là kinh của trẻ con trong sạch, của người bệnh nhân, của người trinh nữ dâng ḿnh cho Chúa trong cảnh tu viện tĩnh mịch hay trong cuộc đời tông đồ, là kinh của đàn ông và của người đàn bà, là kinh của người cha và người mẹ trong gia đ́nh, là kinh của các gia đ́nh nền nếp gia tộc cổ truyền".

Đức Giáo Hoàng Gioan XXIII


ĐỨC KITÔ ĐẾN THẾ GIAN MẤY LẦN? (*)

ABBA thân mến,
Cách đây hơn một năm, nhờ một người bạn mà tôi được làm quen với ABBA. Suốt hơn một năm luôn đều đặn nhận được bản tin và đọc những chia sẻ của các bạn trên ABBA, tôi cảm thấy ḿnh như đang được ở trong ṿng tay êm ái của t́nh bằng hữu và quan trọng hơn là trong t́nh Chúa. Tôi không c̣n cảm thấy cô đơn nữa.

Các bạn mến, trong Thánh Kinh Chúa nói Ngài đă và sẽ đến thế gian hai lần: lần đầu là để cứu độ, và lần sau là để phán xét kẻ sống và kẻ chết. Nhưng theo suy nghĩ của riêng tôi, thật ra Chúa đă đến với mỗi người chúng ta rất nhiều lần. Những lần chúng ta đau khổ hay tuyệt vọng, Chúa đă đến với chúng ta qua những người xung quanh.
Tôi xin kể các bạn nghe một câu chuyện mà qua đó tôi thấy Chúa luôn ở bên chúng ta, chỉ cần chúng ta cầu nguyện mà thôi.
Tôi có một đồng nghiệp, phải nói là tôi rất ghét người đó. Ghét đến độ chỉ cần nh́n thấy mặt thôi là, xin lỗi, tôi chỉ muốn đập cho vài trận. Những buổi làm chung v́ vậy đối với tôi thật nặng nề. Tôi đă từng nghĩ tới việc xin nghỉ làm. Mỗi khi đi Lễ, Lời Chúa cứ bảo tôi "phải yêu lấy kẻ thù" mà tôi thấy sao khó thực hiện quá. Làm sao mà thương cho được cái bản mặt đáng ghét đó cơ chứ? Thế là tôi bèn đọc kinh và cầu nguyện như thế này: Lạy Chúa, xin Chúa hăy cho con yêu thương được người đồng nghiệp cùng làm với con bằng t́nh cảm thật tự đáy ḷng ḿnh. Sao mà con thấy khó quá! Làm chung mà ghét nhau như vậy th́ khổ lắm Chúa ơi!

Ba ngày sau, buổi sáng trước giờ đi làm, tôi than thân "giờ lại sắp sửa gặp người ḿnh ghét, sao mà chán nản thế này!" Nhưng thật kỳ lạ là khi gặp người đó, dù họ cũng chẳng có thay đổi ǵ khác so với mọi ngày, tôi tự nhiên thấy không ghét tí nào nữa, thậm chí là một gợn nhỏ trong ḷng cũng không. Tôi thấy đúng là Chúa đă biến đổi ḷng tôi. Tôi nghe như tiếng Chúa dạy tôi: Con phải yêu lấy người ta, v́ người ta không được như con, nên con phải sống sao để qua con họ có thể học hỏi được thêm điều hay. Thế mới là sống con ạ!
Tôi cảm thấy ḷng ḿnh nhẹ nhàng lạ. Đúng thật là chỉ có Chúa mới thay đổi được ḷng tôi, chỉ có Chúa đă nói với tôi những lời đó.
Tôi muốn chia sẻ với các bạn chuyện trên, để chúng ta cùng nhau nhớ rằng Chúa đă đến với chúng ta rất nhiều lần trong đời chứ không chỉ là hai lần theo sách vở.

Teresa NGUYỄN NAM ANH (nanyingavk25d@...)
(*tựa đề do ABBA đặt)



CẢM NGHIỆM CHÚA TRONG CUỘC ĐỜI CỦA TÔI
Tôi là một cô bé được sinh ra và lớn lên trong một gia cảnh thật là phức tạp. Cha mẹ tôi chia tay nhau khi tôi vừa tṛn ba tháng tuổi.
Theo lời bà nội tôi kể lại th́ Sài G̣n hôm đó trời đổ một trận mưa thật là lớn khi Ba tôi bồng tôi về trao cho bà nội. H́nh như ông Trời cũng đồng cảm với tôi mà khóc một trận thật to, cuộc sống của tôi đuợc bắt đầu từ ngày hôm ấy.
Xóm cây Me, ở đuờng Cách Mạng Tháng 8 (Lê Văn Duyệt ngày xưa), quận 3, một cái xóm phải nói là khá nhiều phức tạp, đă là chỗ nương thân của hai bà cháu tôi suốt một khoảng thời gian dài. Thân không cha không mẹ, tôi lớn lên với biết bao mặc cảm, tự ti và thiếu thốn t́nh thương gia đ́nh, bà nội th́ đă lớn tuổi, hai bà cháu chẳng biết nương tựa vào ai.

Hằng ngày để kiếm sống qua ngày, bà phải làm hết tất cả mọi việc trong xóm, để cậy nhờ vào chén cơm, manh áo hay chút tiền tùy ḷng hảo tâm của mọi nguời trong xóm thí cho.
Năm tôi 11 tuổi, bà nội nói là Mẹ - người Mẹ mà tôi không hề có một chút ấn tượng ǵ về người - đă xin phép bà cho tôi xuất cảnh v́ tương lai của tôi sau này. Ngày từng ngày chờ đuợc gặp mẹ của ḿnh, tôi bắt đầu suy tưởng, mơ mộng những điều mà hồi đó đến giờ ḿnh vẫn hằng ao ước, người mẹ trong đầu óc non nớt của tôi thật là hoàn mỹ. Rồi cái ngày mà tôi mong đợi đó cũng đă đến. Thương bà nội lắm, nhớ Việt Nam lắm, nhưng so với t́nh Phụ Mẫu th́ chắc không có ǵ có thể ràng buộc, níu kéo chân tôi được, niềm vui trùng phùng vẫn là to lớn nhất.
Đặt chân tới Đức, tôi được một nữ tiếp viên trực tiếp đưa tôi thẳng đến nhà người thân. Phút đầu mọi việc xảy ra đối với tôi đều bỡ ngỡ, bắt đầu ngày hôm nay tôi có thêm một người chị, một người mẹ, và một ông bố dượng. Cuộc sống trong nửa năm đầu trôi qua thật b́nh thường và rồi những năm kế tiếp đó tôi mới chợt hiểu tôi không được hoan nghênh trong gia đ́nh mới, t́nh yêu thương của mẹ không phải dành cho tôi. Mẹ xin lỗi tôi v́ điều đó, v́ t́nh cảm không thể xây đắp trong một tháng hay một ngày. Người ta hay nói "trèo cao th́ té nặng", tôi thật sự hụt hẫng trong đỉnh cao t́nh yêu gia đ́nh mà tôi đă tự dệt gấm thêu hoa thật nhiều. Tôi thất vọng nhưng tôi không buông xuôi. Mười bốn tuổi tôi lao ra xă hội với một việc làm thấp hèn mong mỏi tự lực cánh sinh, tôi bắt đầu nuôi ư tưởng tự lập. Không ai yêu ḿnh th́ tự ḿnh yêu lấy vậy, vừa đi học lại đi làm cắt củm từng đồng rồi cũng tới ngày đủ lông đủ cánh, thế là bay.

Một đứa con gái đa sầu đa cảm như tôi, vậy mà không ngờ thời gian vẫn có thể luyện tôi thành dẻo dai và cứng rắn. Năm đầu tiên đầy vất vả và khó khăn, sống một ḿnh buồn và cô đơn lắm, tôi không có chỗ dựa tinh thần, không bạn bè, không một niềm tin. Tôi nghĩ chắc tại v́ vậy mà Mẹ của chúng ta (*) đă đến trong cuộc đời của tôi... Tôi thật hạnh phúc. Một con người không có Đức Tin như tôi, nhỏ bé như tôi mà Mẹ vẫn không hề bỏ sót. Mẹ đă cho tôi được cảm nghiệm sâu sắc t́nh cảm Mẹ con là như thế nào. Mẹ thật là đẹp trong giấc mơ của tôi. Đêm đó, Mẹ cho tôi biết dù ở nơi đâu, dù xảy ra chuyện ǵ, tôi vẫn c̣n có một nguời Mẹ luôn ở bên tôi, che chở, an ủi tôi mọi nơi, mọi lúc. Cảm tạ ơn Mẹ thương tôi.
Sau đêm hôm đó tôi quyết định t́m đến vị Linh Mục gần nhà để xin được theo Chúa. Thật là tốt số cho tôi, chỉ sau ba tuần t́m hiểu, tôi đă được một vị Linh Mục Rửa tội và Thêm sức, thay v́ phải cần tới một năm như tất cả mọi nguời Tân Ṭng khác. Rồi sau đó tôi được tham dự "Hội Ngộ Niềm Tin" ở Vatican. Hội Thánh Chúa thật vinh hạnh biết bao, niềm tin được nuôi lớn theo ngày tháng, tôi trưởng thành từ từ trong ơn Chúa, Mẹ. Tôi biết ḿnh không cô độc, và không nghèo T́nh yêu. Đó là lư do tại sao tôi viết bài viết này, hy vọng đem một chút t́nh chia sẻ với các đọc giả khắp nơi trên thế giới, để chúng ta cùng có dịp ca ngợi "Ḷng Thương Xót Chúa" bao la biết bao. Tạ Ơn Chúa.

Bài viết đầu tay, HẠT CÁT GIỮA SA MẠC
(*Mẹ Maria – chú thích của ABBA)


CỨ DẤU NÀY…
Đang vội mà cái đèn giao thông chết tiệt lại chuyển thành đỏ, nhiều lần định vượt qua cho rồi, chỉ một tíc tắc thôi mà…
Đường phố đông đúc, đă kẹt xe mà mọi người cứ chạy ngang dọc, đan chéo cả vào nhau, ló ra tí mẩu đường nào là y như rằng có một bánh xe trờ tới trám vào ngay "đi được hay không, ông không cần biết, miễn là ông cứ đứng ́ ở đây, bất quá th́ tất cả cùng đứng", nhiều lần cũng muốn lách qua tranh giành với người khác, khói bụi ngộp thở quá đi…
Người ta thường bảo "Đi làm sẽ trưởng thành hơn rất nhiều". Quả đúng vậy, những lợi ích cá nhân đôi khi khiến người ta tàn nhẫn với đồng nghiệp, nhiều lần cũng h́nh dung trong đầu kế hoạch trả đũa "đừng tưởng là tớ ngu không biết ǵ nhé!"…

Thiên hạ hay nói "của chùa mà", nhiều lần chẳng thèm cân nhắc tiết kiệm chi cho mệt tấm thân…
Thi cử bây giờ loạn cào cào, quay cóp có khi trở thành mốt, không quay cóp lại là "đồ dở hơi", nhiều lần tay chân ngứa ngáy muốn lật tài liệu giấu dưới gầm bàn ghê…
Cái thằng ranh vừa lạng qua mặt, xe bao nhiêu phân khối mà bày đặt thế không biết? Nhiều lần muốn rồ ga lên vọt qua cho chúng biết ai hơn ai…
Ai lại chẳng thích được ở bên cạnh người ḿnh yêu thương, chẳng thích được vuốt ve âu yếm. Cảm xúc lúc đó thật lạ, thật tuyệt vời, nhiều lần cũng xém vượt giới hạn…
Nhưng may thay, luôn luôn có một cái thắng "rất ăn" mà lại "khó ṃn"...
"Cứ dấu này mà người ta nhận biết anh em là môn đệ Thầy."
Lại dừng lại và tự hỏi: Tôi đang cho người khác nhận biết Thầy của tôi qua những dấu chỉ nào đây?

HOA VÀNG RƠI