- Với các BẠN TRẺ, chúng tôi muốn nói: xã hội đang được xây dựng là của các bạn, nó phải do các bạn và cho các bạn. Là thành phần tiền tiến cho nhân loại, các bạn phải là những người đầu tiên can đảm bảo vệ và phát huy những giá trị nhân bản và thiêng liêng. Chúng tôi muốn đặc biệt nhắc đến những đức tính mà các bạn cần có: sự thành thật, lòng nhân đạo, tình khoan dung, đức khiết tịnh, lòng trung thành, lòng yêu nước, lòng tin nơi con người và nhất là nơi Thiên Chúa.

HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC VIỆT NAM (Hành Trang Sống Thế Kỷ XXI)


- Trước ngưỡng cửa thanh xuân, ai mà ghi được trên lá cờ hiệu của mình ba chữ "Tin tưởng, Yêu thương, Phục vụ" và trung thành với khẩu hiệu đó cho đến cùng, tức là sẽ thực hiện được cái lý tưởng đời sống tốt đẹp nhất, lý tưởng mà Chúa Cứu Thế đã đề ra cho thế gian vậy.

JULES PHILIPPE HEUZEY (Hành Trang Sống Thế Kỷ XXI)

ẤM LÒNG
Có những điều ta muốn giữ mãi trong thâm sâu cõi lòng chỉ để riêng mình biết. Có những điều rất nhỏ bé, rất bình thường đối với người này nhưng lại lớn lao và quan trọng đối với người kia. Riêng nó, nó không thể không nói ra một kỷ niệm, đúng hơn là một dấu ấn ghi khắc trong tâm hồn nó, khi mà nắng Xuân đang lên xua đi cái lạnh của mùa đông.
Vì là người được đi "du học" mãi tận Sài Gòn, nên khi về quê ăn Tết, nó được các anh chị em ca đoàn mời tổ chức đêm văn nghệ mừng Xuân.
Tối 29 Tết, trời tối đen và lạnh. Những ngày trước Tết, miền Bắc đã phải chịu những đợt rét mà người ta gọi là "rét tệ rét hại". Tối nay trời đỡ lạnh hơn, nhưng gió thổi khá mạnh và sương xuống nhiều. Mọi thứ để ở ngoài trời chỉ sau một chút là ướt đẫm sương đêm. Nó vốn đã khá quen với khí hậu nóng ấm Sài Gòn, nay trong cái lạnh đêm đông nó tưởng như không chịu nổi. Nó run lên vì lạnh dù đã mặc khá nhiều áo ấm. Trời đã lạnh nhưng nỗi lo cho đêm văn nghệ còn làm cho nó lạnh và run hơn. Đã đến giờ diễn mà đèn không đủ sáng, âm thanh không đủ lớn, những người có trách nhiệm thì "trốn" đâu hết cả. Thời gian chuẩn bị quá lâu khiến khán giả vốn đã ít không thể kiên nhẫn chờ thêm nên đã ra về khá đông, chỉ còn lại nhóm các em nhỏ. Nó buồn và đã có ý trách những người có trách nhiệm lo âm thanh, ánh sáng. Nó muốn trách cả cái nghèo cứ mãi trung thành với quê nó. Nó muốn buông xuôi tất cả, muốn xin lỗi mọi người rồi hủy bỏ chương trình. Nghĩ vậy, nó bước lên cầm micro, và chuẩn bị nói. Nhưng đúng lúc định nói thì nó thoáng thấy một cụ già ngồi thu gọn một mình trên chiếc ghế dài xa xa đặt ngoài sân. Nó dừng lại, suy nghĩ… Cảm động, nó bước xuống. Và lúc này đây, nó mới nhận ra người đó là mẹ nó… Nó muốn chạy lại ôm lấy mẹ và muốn nói to với mẹ rằng: "Mẹ ơi, con yêu mẹ". Vì nó biết rằng mẹ ngồi đó chỉ vì nó. Mẹ ở lại đây để cho nó biết rằng mẹ luôn ở bên nó. Mẹ sẵn sàng chịu lạnh để cùng vui với nó, đúng hơn để mang niềm vui, niềm an ủi đến cho nó. Bởi đôi mắt mẹ đã yếu lắm rồi. Ngay từ những ngày còn trẻ, mẹ đã phải mổ mắt nhiều lần. Giờ đây mẹ chỉ nhìn được trong khoảng một mét, ngoài tầm ấy, đối với mẹ, con người và cây cối cũng chỉ hơn nhau ở sự chuyển động. Và thính giác của mẹ cũng chẳng hơn gì thị giác. Thế mà sân khấu được chiếu sáng bằng mấy chiếc đèn học sinh, âm thanh phát ra từ cặp loa thùng nhỏ xíu, làm sao mẹ thấy và nghe được gì.

Nó run lên vì lạnh, nhưng lòng nó lại đang ấm dần. Mẹ đã đem lại luồng khí nóng cho nó. Mẹ đã thêm sức cho nó. Sự hiện diện của mẹ giữa trời đêm gió lạnh sương rơi này khiến nó dường như không còn chú ý đến gì khác nữa. Nó như không còn quan tâm đến sự thất bại hay thành công của buổi văn nghệ nữa. Nó chỉ muốn nói với mẹ nó rằng: "Con yêu mẹ. Con cám ơn mẹ nhiều, nhiều lắm!" Nhưng nam tính trong nó dường như không cho phép nó làm điều đó. Do đó, nó quyết định giữ hình ảnh và tình thương của mẹ trong đêm nay cho riêng mình. Nhưng rồi nó lại bị thúc đẩy bởi một sức mạnh nào đó phải nói ra điều này nếu không thì nó thấy như có lỗi với chính mình và có lỗi với mẹ. Chắc chắn không hình ảnh nào và không từ ngữ nào nói hết được tình thương của người mẹ dành cho con cái. Và khi viết lên những dòng này, chưa chắc gì mẹ nó đã đọc được, nhưng nó muốn nói với mọi người rằng nó yêu mẹ lắm, một tình yêu mà có lẽ chỉ người người xa nhà mới cảm nghiệm được. Mẹ đã cho nó ra đời, đã vất vả sớm hôm nuôi dạy nó khôn lớn. Và bây giờ mẹ vẫn hằng yêu thương nó như thể nó là đứa con duy nhất của mẹ, như thể nó là người độc nhất có mặt trên đời này…
Lòng con sẽ ấm mãi, dù cho đời có nhiều gian nan, dù cho có phải đương đầu với bao nỗi lo toan của cuộc sống, dù cho con có phải run lên vì những băng giá của lòng người, bởi trong con luôn có mẹ, mẹ đã cho con tất cả và mẹ sẽ là hơi ấm ở mãi trong con.

HN


MÓN QUÀ KÌ DIỆU CỦA THƯỢNG ĐẾ
Khi thượng đế tạo ra chúng ta, Người tặng cho chúng ta rất nhiều thứ.
Này đôi mắt để nhìn giọt sương long lanh trên cỏ. Đề nhìn thấy một chiếc lá rơi nhẹ trong bóng đêm, để thấy cuộc sống đang chảy qua mỗi ngày.
Này đôi tai để nghe tiếng chim hót buổi sáng, tiếng piano vang trong gió và cả tiếng ồn xe cộ, tiếng của cuộc sống đang tràn về mỗi ngày.
Này đôi tay để mơn man trên hoa, để chạm vào gai, để nắm lấy bàn tay của một người rất gần.
Này đôi chân để đi khắp nẻo, để chạy thật nhanh, để quỳ xuống nhận lấy chính mình.
Thượng đế còn cho chúng ta cả mũi, miệng, tóc, trí não,… tất cả đều hoàn hảo và quan trọng, đều dễ thương và đáng yêu biết bao. Nhưng có lẽ món quà kì diệu nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho ta chính là trái tim của ta. Bởi những điều đơn giản sau:
- Trái tim là thứ có diện tích vô hạn. Bạn hãy thử ngẫm xem. Khi chúng ta chào đời, trái tim chúng ta luôn là nơi ẩn dấu… Mẹ của chúng ta. Lớn lên một chút, trái tim của chúng ta còn có cả Ba, Ông, Bà, Cô, Thầy… Trái tim của chúng ta sẽ còn lớn lên mãi để cất giấu những bạn bè, người ấy… và còn biết bao người khác nữa. Mà không chỉ có những con người, trong trái tim còn có cả những kỉ niệm, những chú gấu bông, con diều giấy đầu đời, những dấu ấn của thời gian đã qua trong đời ta… và cả nụ hôn đầu tiên nữa chứ…
- Trái tim là… đôi mắt. Bạn không tin ư, trái tim chúng ta có thể thấy niềm vui trong mắt bạn bè, thấy nỗi lo trong mắt ba mẹ, thấy nỗi buồn trong sâu thẳm mắt ai…
- Trái tim là… đôi tai. Để chúng ta nghe thấy hơi thở rất dịu dàng của một người bạn gái. Để nghe những nhịp đập uể oải của một người vừa thất bại. Để nghe thấy tiếng thổn thức của một người đang cần được chia sẻ…
- Trái tim là… đôi tay. Để chúng ta xoa dịu nỗi đau trong lòng người khác. Để chúng ta mang bớt những ưu tư cho ba mẹ của chúng ta. Để chúng ta làm nhiều thêm niềm vui của người khác. Và để ôm một người đang ở rất xa…
- Trái tim là… đôi chân. Để chúng ta cùng đồng hành với người bạn thân. Để chúng ta cùng đi với anh em chúng ta, và chạy đến bên những người đang cần sự giúp đỡ.
Trái tim còn có thế làm nhiều điều kì diệu hơn thế. Trái tim có thể tìm ra giải pháp cho một đứa trẻ đang đói, cho một người già đang cần qua đường. Trái tim có thể linh cảm thấy niềm vui quanh nó, cũng có thể buồn trước một thảm cảnh đau lòng.
Bạn thấy không, bạn đang sở hữu một vật rất quý giá. Hãy nâng niu từng nhịp đập không bao giờ trở lại của trái tim bạn để thấy từng giây phút trong đời bạn đều dễ thương và giá trị.
Viết tặng cho ABBA nhân dịp Tết Ất Dậu,

BỌ XÍT 2005