Hy vọng mà không mạo hiểm thì không còn là hy vọng. Hy vọng là tin vào mạo hiểm của tình yêu Là tín nhiệm vào con người Là vừa nhảy một bước vào đêm tối vừa phó mình cho Thiên Chúa.
|
HÃY TỈNH THỨC !
Chiều thứ bảy trôi qua thật nhanh. Đại hội Giới trẻ Giáo phận Tp.HCM đã khép lại
nhưng dư âm về buổi lễ và nghi thức Thánh Thể – đỉnh cao của Đại hội vẫn như
tiếng chuông ngân nga mãi những thanh âm mới trong lòng mỗi người.
"Trẻ thì ước mơ, già thì hồi tưởng", cha giảng đã bắt đầu bằng một điều rất đơn
giản và quen thuộc. Quen đến mức giữa những lớp sóng xô bồ của cuộc sống, tôi và
bạn, chúng ta dường như không còn nhớ đến nó nữa. Cuộc sống mỗi ngày trôi qua,
tương lai thêm rút ngắn và tháng ngày cũ lại nhiều thêm. Nhưng bạn và tôi –
những người trẻ – có ước mơ, hoài bão gì? Hoài bão của chúng ta có "chất Giêsu"
chăng?!
Ước mơ cũng là thực mà lại rất thực bởi ước mơ sẽ định hình lối sống. Ước mơ
vươn lên cho bạn biết sống cao cả, ước mơ nhỏ nhen ích kỉ cho tôi thành kẻ đớn
hèn.
Ngôn sứ Isaia đã từng chỉ cho lớp trẻ một lối sống biết ước mơ về một cuộc sống
nơi mọi người biết rèn gươm giáo thành cuốc thành cày để không gây chiến tranh
mà cùng trẩy hội lên nhà Thiên Chúa trong tình anh em bạn hữu, sống trong chính
bình an và tràn ngập Thánh Thần của Thiên Chúa.
Người trẻ bao giờ cũng có trong mình một ước mơ cháy bỏng. Với những người trẻ
Giêsu, bạn lại càng hoài bão, mặc lấy Chúa Kitô để sống hiến mình vì Nước Trời.
Và biết thao thức: Điều gì làm cho ta nên môn đệ Chúa Giêsu?
Nhưng cuộc sống như một đại dương bao la. Bạn và tôi đều quá bé nhỏ. Những
cơn sóng xô bồ của đại dương cuộc sống luôn chực chờ cuốn trôi những ước mơ,
hoài bão và làm lụi tàn những đốm lửa của tình thương yêu và sự quan tâm chia sẻ.
Vậy, Hãy tỉnh thức!
Tỉnh thức để nhận ra những gì có thể dập tắt hy vọng của lối sống Tin Mừng. Phải
chăng chúng ta đang chìm trong "không khí" của lối sống thực dụng, hưởng thụ và
bạo lực. Trên các phương tiện truyền thông đầy những thông tin đáng buồn về giới
trẻ: đua xe, chém giết, mại dâm, ma túy. Hầu như không còn ngõ tối nào không có
dấu chân của những bạn trẻ. Những dấu chân lạc xa đàng mời gọi của Thiên Chúa.
Tỉnh thức để nhận ra dấu chỉ Thiên Chúa gửi đến cho ta qua những người bé nhỏ
quanh ta. Đôi khi sống Tin Mừng không phải là chia sẻ nhiều lời, không phải là
giảng những lời Tin Mừng suông, nhưng chỉ đơn giản là sống Tin Mừng bằng cuộc
sống mở ra, đón nhận cách âm thầm như một cô giáo đã đón nhận hai bệnh nhân AIDS
vào sống trong nhà mình.
Cha giảng đã kết thúc lời mời gọi tỉnh thức với giới trẻ bằng hai phương pháp
sống cụ thể: Bạn hãy cố gắng tạo cho mình những khoảnh khắc tĩnh lặng trong cuộc
sống… để khép mắt lại, khép cái nhìn ích kỷ, đời thường mà nhìn bằng con mắt yêu
thương tâm hồn, khép tai lại để nghe những điều ta chưa từng nghe thấy từ trong
những ồn ào của cuộc sống, để hít vào hồn ta những hương vị ngọt ngào của tình
yêu thương chia sẻ… và để thấy chính mình trong cuộc sống đầy ắp những ồn ào hôm
nay.
Bạn hãy biết tạo sự hiệp thông liên đới bằng sự liên kết trong từng nhóm nhỏ:
chia sẻ Lời Chúa và chia sẻ đời sống. Hiệp thông để chia sẻ như tấm bánh Thánh
Thể bẻ ra chia sẻ cho mọi người. Sống như người trẻ Giêsu đích thực là biết "cầm
lấy" – "bẻ ra" – "trao cho" chính cái tôi, chính cuộc đời của mình.
Nghi thức Tôn Vinh Thánh Thể – đỉnh cao của Đai Hội và là suối nguồn của mọi ân
sủng đã khép lại ngày gặp gỡ trong yêu thương. Mỗi người trẻ đã nhận trong mình
những làn gió mới của ân sủng ra đi chung tay xây dựng Nước Trời và không quên
nhắc mình: Hãy tỉnh thức!
NGÔ NGUYỄN
HÃY TỈNH THỨC NGAY BÂY GIỜ !
Âm thanh của một cây gãy đổ lớn hơn âm thanh của ngàn cây đang âm thầm lớn.
Âm thanh của một tiếng sét lớn hơn âm thanh trong trẻo của ngàn ban mai.
Bạn nghĩ gì về hai câu nói trên? Bạn có thấy rằng cuộc đời của chúng ta vẫn đang
từng ngày diễn ra như thế.
Đại hội giới trẻ năm nay đã diễn ra trong bầu khí ấm áp và không kém phần sôi
động quen thuộc của các bạn trẻ. Hơn 5000 bạn trẻ đã cùng dự một Thánh lễ, một
nghi thức Thánh Thể, cùng chia nhau một tấm bánh Giêsu. Và đặc biệt, cùng ngồi
lại bên nhau, lắng lòng trong phóng sự đặc biệt của một cha Dòng Donbosco.
Có lẽ bạn cũng biết rằng mọi vấn đề đều có hai mặt, nhưng biết rồi lại quên. Bạn
có bao giờ trăn trở vì những nhức nhối của mặt trái xã hội? Hay cuộc đời của bạn
đang êm đềm trôi và bạn mặc nhiên cho rằng tất cả đều đang êm đềm như thế. Như
một bức tranh thêu dở dang của Thượng Đế, cuộc đời đang tỏ hiện mình qua những
sắc màu và những đường chỉ ngang dọc. Nếu có một mặt phải nhiều hoa văn rực rỡ,
thì cũng đồng thời có một mặt trái nhiều dấu tích kém phẳng phiu.
Có thể bạn cũng như tôi, mỗi ngày đều thấy rất rõ các bạn trẻ chúng mình bỏ
học, tụ tập bài bạc. Các bạn trẻ chúng mình lao vào vòng xoáy của hấp dẫn giới
tính, của nàng tiên nâu. Các bạn trẻ chúng mình thả linh hồn cho tốc độ. Bán cái
tâm hồn trong trắng để mua lấy căn bệnh buồn chán của thời đại, và để chiếm lấy
những trang web đen… Đoạn phóng sự như một cuốn sách cuộc đời đang lần giở trước
mắt chúng ta những điều rất quen mà cũng rất lạ. Bạn bè mình đó ư? Sao có quá
nhiều dấu chân lạc lối! Vậy mà lâu nay, ta không hề để ý, không hề bận tâm.
Đoạn phóng sự tuy không dài, nhưng là tất cả những gì thật nhất, là những vấn đề
đang nóng nhất, là những âm thanh "động" hơn cả ngàn tiếng động của ngày và đêm
đang trôi qua. Không phải tất cả các bạn trẻ đều đang thả mình cho lối sống bản
năng, nhưng bên cạnh những bạn trẻ đang miệt mài học tập, những bạn trẻ đang cúi
mình bên máy may, máy hàn, máy tiện, còn biết bao bạn trẻ đang ngồi đồng trong
quán cà phê nhìn thời gian trôi qua không mục đích, biết bao bạn trẻ đang thả
hồn theo làn khói trắng…
Tôi và bạn, chúng ta là những người trẻ Giêsu, chúng ta có thề làm gì cho
chính mình và cho các bạn trẻ quanh mình để tất cả sẽ trở nên một tập thể hiệp
nhất trong Đức Kitô, cùng đem cuộc sống của mình minh chứng cho Nước Trời.
Xuyên suốt Đại Hội là một lời kêu gọi thức tỉnh. Đoạn phóng sự ngắn ngủi như một
tiếng chuông gióng lên giữa thinh không, rơi vào khoảng lặng của tâm hồn mỗi
người, để biết tự hỏi mình. Phải chăng tôi đang sống liên đới, yêu thương, bẻ ra
và trao cho anh em tôi? Hay tôi đang sống trong vỏ bọc của cá nhân tôi?
Ước gì chúng ta cũng nhận thức được rằng: Một cây gãy đổ, âm thanh lớn hơn cả
ngàn cây đang lớn. Bừng tỉnh trong yêu thương thì tốt hơn giật mình vì một âm
thanh gãy đổ.
THẢO PHƯƠNG
NIỀM VUI :
Trong cuộc sống hằng ngày chúng ta có biết bao là niềm vui.
Niềm vui được thức dậy buổi sớm, được mạnh khỏe,
được nhìn mặt trời lên và hoàng hôn khi chiều buông,
được nhìn nắng nhảy nhót và mưa rơi;
Niềm vui có mái nhà, có tổ ấm, có một công việc và có bằng hữu.
Niềm vui vì biết Thiên Chúa yêu mình, yêu thật lòng.
Niềm vui gặp một nụ cười và trao đi một nụ cười.
Và rồi niềm vui vì biết đến một lúc nào đó
mình sẽ khởi hành về cuộc sống bên kia trong vòng tay Cha.
Niềm vui vì biết rằng nụ cười của Đức Kitô sẽ thổi trên tôi, khi tôi ngủ trong
thần chết.
(M. DELBREL)