"Dưới h́nh bánh rượu khiêm tốn, được biến bản thể thành ḿnh và Máu Người, Chúa Kitô đồng hành với chúng ta, Người là sức mạnh và của ăn đàng cho chúng ta, và Người biến chúng ta thành những chứng nhân hy vọng cho tất cả anh em chúng ta. Nếu đứng trước mầu nhiệm này, lư trí của chúng ta cảm nhận giới hạn của ḿnh, th́ con tim, được chiếu sáng nhờ ơn Thánh Thần, hiểu rơ phải có thái độ nào, khi ch́m sâu trong tôn thờ và trong một t́nh yêu không giới hạn.
Chúng ta hăy mượn lời tâm t́nh của thánh Tôma Aquinô, nhà thần học lừng danh và đồng thời là thi nhân say đắm của Chúa Kitô trong bí tích Thánh Thể của Người, và hăy để cho tâm hồn chúng ta cũng mở rộng ra để chiêm ngưỡng mục tiêu đă hứa, mục tiêu mà con tim chúng ta đang hướng tới, khao khát niềm vui và an b́nh:
Lạy Chúa Giêsu, Mục Tử nhân lành,
Bánh đích thực, xin thương xót chúng con,
xin nuôi dưỡng và phù tŕ che chở,
xin cho chúng con hưởng phúc tuyệt vời
trong cơi đất dành cho những kẻ sống.
Chúa biết hết và làm được mọi sự.
Ở trần gian này, Chúa nuôi dưỡng chúng con,
Xin cho chúng con mai sau trên trời
Cũng được đồng bàn và đồng thừa kế
Với đại gia đ́nh các thánh muôn đời. »

(trích từ Thông điệp Bí tích Thánh Thể của ĐTC Gioan Phaolô II)

VIẾT CHO EM …
Tôi gặp lại Em vào một ngày cuối xuân, khi đó Em vừa trở lại Thiên Phước sau một tháng về thăm nhà. Vẫn tiếng cười trong trẻo, giọng nói ấm áp: "A! Chị Loan đến thăm em phải không?"
Em là niềm vui của Thiên Phước, có Em Thiên Phước không bao giờ vắng tiếng cười. Ai đă một lần đến Thiên Phước sẽ không thể nào quên được nụ cười trong trẻo ẩn sau đó là khát khao được sống để che chở cho các bạn có chung nỗi đau như Em. Nhà Em ở tận Đaklak, ba Em ngày trước đi bộ đội trên chiến trường miền Bắc. Ngày trở về đất nước đă thanh b́nh nhưng những bóng ma chiến tranh vẫn dật dờ trên thân thể những đứa bé vô tội. Cả ba anh em của Em đều bị nhiễm chất độc màu da cam. Đứa lớn đă qua đời cách đây vài năm. Em được gia đ́nh gửi đến Thiên Phước để các Soeur chăm sóc. Lần đầu tiên gặp Em tôi có một ấn tượng đặc biệt, dường như giữa tôi và Em có một sợi dây t́nh cảm nào đó ràng buộc. Gương mặt sáng, lối ứng xử thông minh đầy dí dỏm như một ma lực khiến tôi lúc nào cũng nghĩ về Em. Nhiều lúc tôi nhủ thầm "Em đúng là một công tŕnh nghệ thuật mà Chúa dựng nên". Và cứ thế đôi tháng một lần tôi từ thành phố xuống thăm Em như để chia sẻ bớt nỗi đau mà Em đeo mang. Có lần tôi nửa đùa nửa thật hỏi Em: "Chương nè, Em có sợ chết không?" Em nh́n tôi thật lâu rồi mỉm cười đáp: "Chết là về với Chúa, có ǵ phải sợ hả chị…"

"Chị ở lại chơi với Em chút nữa đi…" là câu nói quen thuộc của Em khi thấy tôi chuẩn bị ra về. Như một thói quen, tôi dỗ dành "Chị phải về cho Em ngủ". "Em không ngủ, Em muốn chị ở lại chơi với Em." Tôi cười và trấn an Em: "Tuần sau sinh nhật Chương chị sẽ xuống… Em thích quà ǵ nào?" Em lại cười, vẻ buồn bă không c̣n nữa: "Chị xuống chơi là Em vui rồi". Tôi gật đầu, đưa tay ngoéo với Em như chứng minh cho những ǵ tôi vừa hứa. Tôi đâu biết rằng sau đó tôi không bao giờ được gặp lại Em.
Công việc như một thứ axit bào ṃn những ǵ tôi đă hứa với Em. Sinh nhật Em tôi không đến được cũng không gọi điện chúc mừng. Dự tính sẽ đến thăm Em vào một ngày cuối hè v́ khi đó tôi không c̣n phải thi cử ǵ nữa.
Ngày tôi trở lại Thiên Phước cũng là ngày Em đă "về với Chúa" hơn 6 tháng. Tôi lặng người trước cái tin Em mất, càng bàng hoàng hơn khi nghe Sr Lan kể rằng trước lúc mất Em có vẻ trông mong điều ǵ đó. Em bảo rằng "Con không sợ chết, chỉ tiếc là Chúa gọi con sớm quá, con chưa kịp chuẩn bị".
Tôi cũng không ngờ Em lại về với Chúa sớm đến vậy. Em ra đi để lại trong tôi niềm ray rứt khôn nguôi. Hôm nay tôi viết những ḍng này như một lời tạ lỗi gửi đến hương hồn Em bởi với Em tôi c̣n nợ một "lời hứa" – món nợ mà có lẽ cả cuộc đời này không làm sao tôi trả hết cho được.

KIM LOAN


KHI CUỘC SỐNG QUÁ TỒI TỆ …
Tôi muốn nói cám ơn…
Cho người bạn đời nằm bên cạnh… giật tấm chăn của tôi mỗi đêm. V́ tôi hiểu rằng chàng / nàng lúc ấy không đang ở chung với bất kỳ ai khác.
Cho người bạn trẻ không rửa bát đĩa phụ giúp gia nhân mà chỉ xem tivi. Bởi v́ cô / cậu đó đang ở nhà, chứ không phải đang la cà ở đường phố.
Cho một con số khổng lồ tôi phải trả tiền thuế. V́ tôi biết rằng tôi đang có việc làm.
Cho một băi chiến trường tôi phải lau dọn sau mỗi bữa tiệc. Bởi v́ nó cho tôi biết tôi đang có rất nhiều bạn bè xung quanh tôi.
Cho những bộ quần áo mà tôi cảm thấy hơi bị chật. V́ tôi hiểu rằng tôi có đủ cái để ăn.
Cho cái bóng của tôi trên mặt đường, giữa trưa hè nóng bức, cái bóng nh́n tôi lao động mỗi ngày. V́ nó cho tôi biết nơi tôi đang ở c̣n có ánh mặt trời.
Cho cánh cửa sổ cần phải lau chùi. Cho cái hàng rào cần phải sơn lại. Cho nóc nhà dột tôi phải sửa. V́ tôi sung sướng tôi có một mái nhà.
Cho tất cả những lời ta thán mà tôi nghe về chính phủ, về xă hội. V́ nó cho tôi biết tôi có quyền tự do ngôn luận.
Cho một chỗ đậu xe xa tít ở phía cuối băi đậu xe. V́ tôi mừng rằng tôi có khả năng đi đứng, tôi c̣n được ban cho một phương tiện đi lại nữa.
Cho tờ hóa đơn khủng khiếp tiền điện, tiền nước, tiền khí đốt. V́ tôi hạnh phúc tôi được ấm, được đầy đủ.
Cho người phụ nữ hát trật nhịp trong nhà thờ, ngồi bên cạnh tôi. V́ nó cho tôi biết tôi có thể nghe được.
Cho những chậu đồ to tướng mà tôi phải giặt ủi. V́ tôi có quần áo để mặc.
Cho những khớp xương nhức mỏi sau mỗi ngày làm việc. V́ tôi vui rằng tôi có khả năng làm việc nặng.
Cho cái đồng hồ reo inh ỏi mỗi buổi sáng. V́ tôi sung sướng biết rằng ḿnh vẫn… c̣n sống.
Và cuối cùng… Tôi tạ ơn cho việc tôi có quá nhiều e-mail, quá nhiều FWD và REPLY… Bởi v́ tôi hiểu rằng tôi có rất nhiều bạn bè, những người luôn nghĩ đến tôi.
Khi bạn cảm thấy cuộc sống này quá tồi tệ với bạn, hăy đọc lại lần nữa nhé!

LIỄU NGA sưu tầm.


GIỚI TRẺ TIN YÊU
(ABBA – Sàig̣n) _ Vào lúc 17h ngày 20.11.2004 tại Giáo Xứ B́nh Xuyên, Quận 8 có chương tŕnh nhằm để đánh mốc kết thúc Năm Truyền Giáo. Giáo xứ đă cho các em hóa trang, hoạt cảnh thành các soeur, các tu sĩ của các Ḍng, nhằm giúp mọi người t́m hiểu về ơn gọi, cuộc sống thánh hiến... Chương tŕnh diễn ra khoảng 20 phút.
Đây là chương tŕnh rất hay và có ư nghĩa, v́ từ trước đến nay có nhiều người không biết có nhiều về càc Ḍng, tên của các Ḍng, trang phục để nhận diện ra người đó thuộc Ḍng nào, hoạt động của Ḍng đó ra sao, liện lạc với Ḍng đó như thế nào... Nó giống với mục "Những Bông Hoa Giáo Hội" của Hành Trang Bạn Trẻ. Nhưng đây là hoạt cảnh rất sinh động, bắt mắt khiến người xem nhớ lâu, nhất là các em thiếu nhi đi dự Thánh lễ hôm nay. Những em nhỏ đă thực sự hóa thân trong vai diễn của ḿnh, có thể sẽ đọng lại sâu sắc trong các em ấy h́nh ảnh của ngày hôm nay, mà các em chính là những mầm non của Giáo Hội mai sau.
Cha xứ cũng đă dành thời gian để nói chuyện với các em nhỏ về ơn gọi... đặc biệt cha đă kể về chính ơn gọi của ḿnh rất ngộ nghĩnh: sở dĩ cha đi tu chỉ v́ tức giận, hiếu thắng nhưng lại thành công, bởi con đường Chúa vạch ra trong ơn gọi khó hiểu lắm... Cha cũng đánh thức mọi người, nhất là các bậc cha mẹ, thường mong muốn con cái ḿnh sẽ trở thành bác sĩ, kỹ sư... đại khái là thành danh trong xă hội và kiếm được nhiều tiền của để "nở mày nở mặt" với bàn dân thiên hạ,... rất ích khi có ư nghĩ dâng con cho Chúa.
Và Cha cũng nhắc nhở mọi người: Năm Truyền Giáo sắp sửa kết thúc, vậy chúng ta, những Kitô hữu đă làm được những ǵ để loan báo Tin Mừng Nước Trời? Nếu ai cảm thấy ḿnh chưa thực sự đóng góp được điều ǵ cho Năm Thánh th́ hăy cố gắng bù đắp trong năm tới…

Ư THU