Những người công giáo xưa nay
Đó là Đức Chúa, và này Mẹ đây.
Đó là Thánh Thể hằng ngày
Đó là tràng hạt chuỗi dài Mân Côi.

ĐỨC MARIA NÂNG ĐỠ VÀ HƯỚNG DẪN CHÚNG TA TRONG VIỆC T̀M HIỂU VÀ SỐNG BÍ TÍCH THÁNH THỂ.

Mầu nhiệm đức tin! Nếu bí tích Thánh Thể là một mầu nhiệm đức tin vượt xa lư trí chúng ta đến nỗi buộc chúng ta phó thác hoàn toàn cho Lời Chúa mà thôi, th́ không một ai ngoài Đức Maria có thể nâng đỡ và hướng dẫn chúng ta trong tiến tŕnh này. Khi chúng ta lặp lại hành động của Chúa Kitô trong Bữa Tiệc Ly theo lệnh truyền của Người: "Hăy làm việc này mà nhớ đến Thầy" (Lc 22,19), chúng ta đón nhận cùng một lúc lời Đức Maria mời gọi vâng phục Chúa không do dự: "Người bảo ǵ, các con cứ làm theo" (Ga 2,5). Với sự ân cần từ mẫu mà Mẹ đă tỏ ra ở tiệc cưới Ca-na, Đức Maria h́nh như muốn nói với chúng ta: "Đừng do dự, hăy tin vào những lời nói của Con Mẹ. Người có thể biến nước thành rượu ngon, Người cũng có thể biến bánh và rượu trở nên Thịt và Máu Người, truyền lại cho các tín hữu, trong mầu nhiệm này, lễ tưởng nhớ sống động cuộc Vượt Qua của Người, để trở nên ‘bánh trường sinh’." (trích THÔNG ĐIỆP BÍ TÍCH THÁNH THỂ của ĐTC Gioan Phaolô II, số 54)

TÍN THÁC NƠI MẸ
Con tín thác mọi sự nơi Mẹ
Trong lao động, xin Mẹ chỉ dạy cho con,
Trong đau khổ, xin Mẹ nâng đỡ con,
Trong nỗi vui mừng, xin Mẹ thánh hóa con,
Và trong cuộc sống lữ thứ, xin Mẹ hướng dẫn con.
Con cũng không muốn thắc mắc
Mẹ hướng dẫn con đi đâu
Con chỉ cần biết là Mẹ đang dẫn dắt con là đủ rồi.
V́ nơi nào Mẹ muốn dắt con tới th́ con biết rằng đó là nơi con phải tới.
V́ thế con đặt trọn niềm tin nơi Mẹ.

LUDOVIC GIRAUD (trích từ "Lời kinh đẹp nhất thiên niên kỷ")


LINH HỒN TA ĐI VỀ ĐÂU…
Đă lâu lắm rồi tôi chẳng viết ǵ, mỗi lần đặt bút xuống, lại thấy ḿnh có quá nhiều vấn đề mà chẳng thấy có đề tài nào cụ thể tường tận…
C̣n nhớ có một bài tôi đă viết về cây bút ch́. Ngẫm ḿnh cũng như cây bút ch́, nên không "chuốt" ắt sẽ cùn theo thời gian… Vậy là một tuần nữa lại trôi qua. Chỉ c̣n đúng một tuần nữa là bắt đầu tháng 11 – tháng Các Linh Hồn. Vậy là tháng Mân Côi cũng sắp kết thúc. Ừ, mà h́nh như cả tháng nay tôi cũng chẳng lần hạt được đủ một chuỗi Mân Côi nào ra tṛ dâng Mẹ. Cuộc sống, công việc, trách nhiệm, lo toan… mọi thứ cuốn ta vào ḍng chảy của nó khiến ta mụ mị, quên mất việc "hái hoa Mân Côi" mà h́nh như chỉ mải miết với việc bắt những con bướm của lợi danh, tiền bạc.
Thứ bảy tuần rồi ngồi ăn cơm dùng hai người bạn, bỗng dưng câu chuyện lái sang hướng Đức Tin. Một người bạn của tôi không tin vào Thiên Chúa, anh ấy cho rằng tin vào nhân bản con người là đủ. Sống tốt hay không là ư thức của ta. Chúng tôi t́m đủ mọi lư lẽ để biện minh cho niềm tin của ḿnh. Nhưng liệu có phải những người tin vào Thiên Chúa như tôi như các bạn là những người tin vu vơ chăng? Lại nhớ đến tháng 11: Phải rồi, tháng 11 nhắc con người ta nhớ đến linh hồn của những người đă qua đời, linh hồn của những người đang c̣n sống và linh hồn của chính ḿnh. Nếu không có linh hồn, có lẽ ta chẳng cần phải tin vào một đấng nào đó dù vô h́nh hay hữu h́nh. Bởi cuộc sống rút lại cũng chỉ là phù du, chỉ là ăn là thở, là đi lại, là những chuỗi những hành động làm tiêu hao sức lực. Đến một ngày kiếp phù sinh kết thúc, chỉ c̣n một nắm tro tàn đi vào lăng quên với thời gian.
Tôi không cố thuyết phục bạn tôi phải tin, tôi chỉ muốn bạn tôi nhớ đến một điều rằng dù bạn tôi không tin vào Chúa của tôi nhưng chính bạn tôi cũng thừa nhận rằng có linh hồn. Vậy linh hồn của ta từ đâu mà có và nó sẽ đi về đâu?
Nhắc đến để nhớ rằng ta c̣n có linh hồn được thổi đầy sinh khí Thánh Thần ngày ta sinh ra, để bắt đầu cuộc hành tŕnh đi về với Đấng sẽ cho ta sinh khí vĩnh cửu. Như cơn gió cuối thu thổi qua da thịt cho ta cảm nhận được cái lạnh mùa đông đang về. Một chút tản mạn để giật ḿnh nh́n xem linh hồn ta đang đi về đâu?!

BÚT CH̀ ĐEN


KẺ HÀNH HƯƠNG
Có một người dong duổi khắp nơi với hi vọng t́m thấy một tương lai đầy hứa hẹn cho cuộc sống của ḿnh.
Ngày đầu tiên, anh đi qua một vùng đất rộng và chỉ mong t́m được tảng đá để gối đầu để nằm nghỉ, anh nghĩ rằng: những người khác có thể là thù địch mà anh phải chiến đấu để có đuợc một chỗ riêng dưới ánh mặt trời.
Ngày thứ hai, anh tới một mảnh đất tắm đầy máu. Mặt đất như hét vào tai anh: "Khốn khổ! chết chóc." Xa hơn một chút nữa, những cây cối đang khóc lóc: "Bạo lực! đao phủ." Khắp nơi nổi lên những tiếng phàn nàn và than thở; sự khủng khiếp và những ô nhục của nó trải rộng khắp nơi, địa cầu phơi bày những vết thương của ḿnh và kể lể về chiến tranh, giết chóc và những tội ác. Anh thầm nghĩ: "Điên! điên thật rồi." Và trong đầu anh vang lên tiếng th́ thầm: "Những người khác có thể là anh em để ḿnh yêu mến và ḿnh cùng với họ làm nảy sinh hoa trái sự thiện trên địa cầu". Anh cảm nhận được sự lo âu khi nh́n thấy nhân loại đắm ch́m một lần nữa trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn, nỗi sợ hăi thắt chặt tim anh, làm anh nghi ngờ tương lai của ḿnh.
Cứ thế, ngày qua ngày, anh đi từ vùng này đến vùng khác. Mỗi ngày anh khám phá ra hạnh phúc và bất hạnh ghi dấu ở nhiều nơi trên đường đi của lịch sử con người.
Một ngày kia, anh vào một đô thị. Những con đường và những cây cầu tươi cười la lên "Tự do! tự do!", nhưng các bức tường và những cửa sổ đă thêm vào: "Đấu tranh đi! đối đầu đi." Dẫu vậy, trong ngày hôm đó, đám đông đă vui mừng reo lên: "Sự sống! Sự sống." Ngay cả những con chim cũng hát vang trời bài ca của ngày đại lễ. Lúc bấy giờ, chàng trai hát ḥ nhảy múa, anh chạy như bay, đùa dỡn và tự nhủ ḿnh rằng: "Đời thật đẹp và đă cho con người hạnh phúc".
Chiều hôm ấy, trước khi đi ngủ, kẻ hành hương tự hỏi ḿnh: Tại sao? Tại sao lại có chiến tranh bạo lực, trong khi con người khao khát ḥa b́nh và hạnh phúc?" Bấy giờ, có một bà cụ già đă đến gần bên anh và nói: "Ḥa b́nh là hoa quả của con tim, nó sẽ đến khi con tim rộng mở và khi vết thương của sự đau khổ nhỏ ra một chút t́nh yêu".

THÔNG REO sưu tầm (JB lấy từ http://simonhoadalat.com)


B̀NH AN NƠI CHÚA
Con đă yêu Chúa quá muộn màng!
Ôi lạy Chúa là vẻ đẹp vừa cổ kính, vừa luôn mới mẻ,
con đă yêu Chúa quá muộn màng!
Bấy giờ Chúa ở trong con mà con th́ ở ngoài,
con cứ chạy đi t́m Chúa ở ngoài.
Con thật hư hỏng,
khi chạy theo các thụ tạo xinh đẹp.
Bởi thế, bấy giờ Chúa ở với con
mà con lại không ở với Chúa.
Các thụ tạo xinh đẹp kia cứ giữ con ở xa Chúa,
trong khi chúng hiện hữu được là nhờ Chúa.
Chúa đă gọi con, đă gọi to
và phá tan sự điếc lác của con.
Chúa đă soi sáng
và xua đi sự mù ḷa của con.
Chúa đă tỏa hương thơm ngát
để con được thưởng thức,
và giờ đây hối hả quay về với Chúa.
Con đă nếm thử Chúa
và giờ đây con đói khát Người.
Chúa đă chạm đến con,
nên giờ đây con nóng ḷng
chạy đi t́m an b́nh nơi Chúa.

Thánh Âu–Tinh (JB sưu tầm gửi ABBA, từ website www.lavang.co.uk)