NGƯỜI LƯƠNG NÓI VỀ NGƯỜI GIÁO: ÔNG LĂO KỲ LẠ Tôi muốn viết từ lâu, kể chuyện một ông lăo kỳ lạ, ông ta sống giữa đời như tất cả chúng ta, song lại hành động rất khác! Lần đầu tiên tôi nghe về lăo là mùa Giáng Sinh 1990. Chiều 24 tháng 12 năm ấy, tôi lên thăm bạn ở thành phố Lausanne. Chúng tôi rủ nhau đi phố sắm sửa vài món quà cho bữa tiệc thân hữu gặp nhau. Phố xá lạnh lẽo và vắng lặng lắm v́ đa số mọi người đă đều đi về đoàn tụ với gia đ́nh. Trời lất phất đổ tuyết, gợi cho lữ khách, tùy tâm trạng, mà cảm thấy lăng mạn hay cô đơn kinh khiếp... Khi ở phố về, chúng tôi chọn đường tắt nên đi ngang qua một chiếc cầu rất dài, bắc lắt lẻo trên ghềnh đá, đứng trên thành cầu nh́n xuống dưới người yếu bóng vía dễ bị xây xẩm v́ chiều sâu hun hút hiểm trở. Người bạn đi chung chợt giật tay tôi chỉ một túp lều vải được dựng ngay bên cạnh đầu cầu... Bạn tôi kể rằng từ 20 năm nay, mỗi năm cứ đến mùa Giáng Sinh lại có ông già đến đây cắm trại. Tôi ngạc nhiên hỏi lư do. Bạn tôi cho biết chiếc cầu này là nơi quyến rũ nhiều người cứ đến mùa Giáng Sinh ra nhảy cầu tự tử. V́ mùa Giáng Sinh ở Thụy Sĩ buồn quá, những người sống cô đơn thường bị cơn trầm cảm (Depression) hành hạ nên dễ t́m cái chết. |