Năm Thánh Truyền Giáo không chỉ là hồng ân, mà c̣n như lời Thánh Phaolô: T́nh yêu của Chúa Kitô thúc đẩy chúng ta. Và nếu chúng ta dám mạnh dạn nói thêm: Vô phúc cho tôi nếu tôi không loan báo Tin Mừng…

HOSANNA...
"Này Thầy sai anh em đi…"
Qua hơn nửa chặng đường của năm thánh truyền giáo, nhiều lúc chúng ta tự hỏi:
Truyền giáo là ǵ? Phải chăng truyền giáo như thế nào?
Lời Chúa trong Tin Mừng Lc 10,1,12 phần nào trả lời những thắc mắc đó.
Truyền giáo là được Chúa Giêsu sai đi để chuẩn bị những nơi chính Ngài sẽ đến (câu 1).
Truyền giáo là đến và chúc b́nh an cho từng nhà; c̣n b́nh an có ở lại với họ hay không là tùy họ (c.5&6).
Truyền giáo là chữa lành những người đau yếu (c.9).
Truyền giáo là loan báo Tin Mừng, rằng triều đại Thiên Chúa đă đến gần (c.11).
Như chiên con được sai vào giữa bầy sói (c.3), người truyền giáo phải đối diện với nhiều nguy hiểm.
Họ không mang túi tiền, bao bị, giày dép (c.4), để tuyệt đối nương tựa vào Thiên Chúa.
Họ ăn những ǵ người ta dọn cho (c.8) và sống nhờ ḷng tốt của con người.
Bạn có phục những môn đệ ngày xưa không?
Bạn nghĩ ǵ về khuôn mặt nhà truyền giáo hôm nay?
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết cách rao giảng Tin Mừng cho thế giới hôm nay.
(Hosanna, tháng 9.2004)

HỎI CHUYỆN NGƯỜI NƯỚC NGOÀI:
CARLO SCIALDONE :
"CHẮP TAY LỄ PHẬT NHƯNG TÂM TƯỞNG TÔI LÀ NIỀM TIN VÀO CHÚA"
* Như anh nói anh là người theo Công giáo, anh thường xuyên đi nhà thờ ở Hà Nội chứ?
- Tôi thường đi nhà thờ Cửa Bắc vào sáng Chủ nhật hàng tuần, v́ ở đó có buổi giảng đạo bằng tiếng Anh. Nhưng nếu cùng ngày Chủa nhật mà có những kế hoạch đi ra ngoại vi Hà Nội cùng các bạn Việt Nam th́ tôi đi ngay (cười vui). Tôi rất thích đi về các vùng ngoại vi này, Bắc Ninh chẳng hạn v́ ở đó có những ngôi chùa thật đẹp.
* Anh có cảm thấy có chút ǵ đó khác biệt trong không khí các buổi lễ ở nhà thờ của Việt Nam so với ở quê hương anh không?
- Có chuyện này th́ khác này: tôi thấy người Việt Nam rất tập trung nghe giảng đạo. Người Italia như chúng tôi đây chẳng hạn, cũng tập trung, nhưng… nếu như bên là một người thân hay một người dễ nói chuyện th́ có lẽ chúng tôi sẽ khó mà không th́ thầm tán gẫu với nhau nhiều hơn. Thế đấy.
* Anh thích đi thăm các ngôi chùa Việt Nam v́ ở đó chứa đựng một không khí tôn giáo hoàn toàn khác biệt?
- Không phủ nhận điều đó. Tôi thích được đến các ngôi chùa, nói chuyện tiếng việt với các cụ già ở đó. Tôi thích được ở trong một không khí thanh tịnh và nó khiến tôi cứ muốn chắp tay lễ Phật cho dù tôi không phải là một tín đồ Phật giáo. Có thể điều này là kỳ cục nhưng khi tôi chắp tay lễ Phật, trong tâm tưởng tôi lại là niềm tin vào Chúa.
* Anh không cảm thấy điều đó là kỳ lạ hay sao?
- Không, v́ tôi cảm thấy tất cả các tôn giáo đều giống nhau ở mục đích nguyên thủy của chúng là hướng con người đến cái thiện, đến đúng cái đích làm người mà chúng ta mong muốn. Nhân đây, tôi muốn nói về người bạn tốt nhất của tôi, bác sĩ Carlo Urbani, chuyên gia về bệnh truyền nhiễm của Tổ chức y tế thế giới (WHO), người đă được Bộ Y tế Việt Nam truy tặng Huân chương Hữu nghị v́ có công đầu trong việc phát hiện bệnh nhân SARS đầu tiên ở Việt Nam và ông đă chết v́ bệnh này. Trong thời gian theo dơi bệnh và chữa trị cho bệnh nhân đầu tiên nhiễm SARS ở bệnh viện Việt – Pháp, ông ấy và tôi hay đi uống bia để tṛ chuyện. Ông ấy tỏ ra lo lắng rất nhiều về căn bệnh này cũng như sự sống của bệnh nhân. Ông ấy giữ vững một niềm tin rằng ông sẽ cứu được họ. Tôi hiểu Carlo v́ ông là một tín đồ Công giáo luôn có niềm tin mạnh mẽ vào những đức tin mà tôn giáo muốn nói với con người: đó là niềm tin trong sự giúp đỡ người khác và niềm tin ḿnh có thể giúp đỡ được. Ông ấy đă nói với tôi rằng ít nhất th́ trong đời cũng nên giúp một ai đó… V́ thế mà tôi có cảm giác rằng nếu không theo Công giáo, th́ số người Việt Nam c̣n lại có lẽ đều theo Phật, bởi tôi thấy cái cách mà hầu hết người Việt sống với nhau thật giàu t́nh người. Họ biến cuộc sống này thành một nơi chốn giản dị, họ không bon chen kiếm tiền để cho giàu có, sung sướng; mà dường như, sự sung sướng đối với họ thuộc vè tinh thần nhiều hơn vật chất đấy. Tôi phải công nhận là họ có được cách sống ấy ngay cả sau bao đau khổ v́ chiến tranh và nghèo khó, là điều chứng tỏ họ đă sống với một niềm tin vào đó bên trong ḷng ḿnh. Tôi nghĩ rằng tôn giáo thuộc về tinh thần con người, là một cái ǵ đó ở bên trong con người, giống như một điểm tựa về ḷng tin.
* Anh nói như cha cố giảng đạo…
- Tôi nói thật là nhiều quá phải không? Sở dĩ như vậy là v́ bạn chót đụng đến một vốn sống của tôi: tôi từng học 4 năm torng tu viện để làm Linh mục nhưng cuối cùng, tôi phải bỏ dở v́ không thể cưỡng lại được những vẻ đẹp khác của cuộc sống (cười vui).
* Bản thân anh thấy ḿnh đă giúp được một ai đó trong đời chưa?
- Sau khi C. Urbanni mất, tôi đă tập hợp các tư liệu ảnh chụp giữa hai chúng tôi, những bản ghi chép của ông ấy, cũng như các bản viết của cá nhân tôi để in thành một tập sách về ông. Tổng số tiền bán sách hơn 6.000 USD đă được gửi tại Viện Nhi Thụy Điển. Tôi c̣n đứng ra tổ chức một đêm nhạc từ thiện tưởng niệm C. Urbanni với sự tham gia của ca sĩ Mỹ Linh ngay tại Nhà hát Lớn Hà Nội và cũng quyên góp được khá nhiều tiền làm từ thiện. Tôi làm việc này v́ Carlo, bạn tốt nhất của tôi, nhưng tôi tin là ông ấy cũng ủng hộ mục đích từ thiện của tôi v́ Carlo là người sống tốt đến vậy mà.
* Anh không dám khẳng định rằng anh đă làm tất cả những việc đó v́ muốn giúp đỡ ít nhất là một ai đó?
- (cười vui) Tôi không thể được phép khiêm tốn một chút ư? Chúng tôi có một cộng đồng người Italia ở đây và hầu hết đều theo đạo. Tôi lại có rất nhiều bạn Việt Nam, những người theo đạo Phật hoặc hướng niềm tin theo đạo Phật. Tôi muốn nói là những người theo đạo thường là những người chủ chốt trong việc giúp đỡ người khác và cá nhân tôi sẽ tiếp tục t́m kiếm các cơ hội để làm việc này. Nhưng thử hỏi tôi có thể làm ǵ nếu không có bạn bè nhỉ?

VIỆT MAI (trích từ báo Thể Thao & Văn Hoá số 78)


CHỈ CÓ MỘT CON ĐƯỜNG…
Bài thơ của thi sĩ người Anh, John Oxenham:
Trước mặt mỗi người đều chỉ mở ra một con đường.
Đường cao, đường lưng chừng hoặc đường thấp.
Linh hồn cao thượng chọn lấy nẻo cao.
Linh hồn thấp kém bước vào ngơ thấp.
Và ở giữa hai nẻo đường mù sương ấy,
Số c̣n lại cứ ngập ngừng qua lại,
Nhưng mỗi người chỉ có một con đường mở ra trước mặt:
Đường cao, đường lưng chừng hoặc đường thấp,
Mỗi người đều phải quyết định xem:
Linh hồn ḿnh sẽ tiến bước theo lối nào.

(JB sưu tầm)