TÔI CẦN SỐNG NIỀM TIN…

Bạn thân yêu,
Sống trong xă hội và thế giới hôm nay, những giằng co, những chao đảo, những thách đố, những chọn lựa khó khăn, qua những biến cố của thế giới chung quanh, qua những biến cố của bản thân, của gia đ́nh, của cộng đồng, và của xă hội. Đâu là thái độ của tôi và bạn trong những thách đố này? Đứng trước những thảm cảnh của thách đố cá nhân, những hoài nghi, những cảm nhận mênh mang của một thế giới có nhiều bất công, có nhiều ích kỷ… Trước những câu chuyện thương tâm của kiếp người, những câu chuyện thời sự của tội ác phá thai, những băng hoại của x́ ke ma tuư, những bệnh tật của thời đại như đồng tính luyến ái, giết người hàng loạt trong những trường học… Trước những đe dọa của chiến tranh đây đó, những vi phạm quyền làm người xảy ra đâu đây trên quả địa cầu… Tất cả như những thách đố tấn công tôi, làm xói ṃn niềm tin nơi Thiên Chúa, nơi con người, nơi xă hội, nơi cộng đồng… Đời người hôm nay chạm trán với quá nhiều thách đố. Đâu là thái độ của tôi? Đâu là đường hướng tương lai tôi đi tới? Có quá nhiều lư luận và biện hộ cho tội ác quanh tôi… Và tôi khám phá ra câu trả lời: Để sống vững và sống mạnh, để sống can trường và hữu ích giữa những thách đố ngập trời đó, tôi cần sống theo một niềm tin. Con người và Niềm Tin như một song hành. Niềm tin và thực hành Tin Mừng như Đức Kitô dạy tôi trong thế giới hôm nay. Cụ thể hoá trong câu trả lời này, tôi cần sống Đức Tin và Tin Mừng trong thế giới hôm nay, ngổn ngang những thách đố của bản thân, của gia đ́nh, của xă hội, của thế giới hôm nay.

Sống Niềm Tin và Tin Mừng giữa những thách đố của Thế giới hôm nay như một đ̣i hỏi và quyết tâm để làm sáng lên h́nh ảnh con người với Niềm Tin trong thế giới hôm nay:
Sống Niềm Tin vào Thiên Chúa và tin tưởng nơi nhau.
Sống t́nh yêu theo lời dạy của Đức Kitô và theo gương của Ngài trong cuộc sống yêu thương.
Sống phục vụ tha nhân để phá vỡ những bức tường ích kỷ ngăn cách.
Sống niềm hy vọng trong một thế giới đầy những bất công, những thất vọng và nhiều chán chường không tên tuổi bủa quanh vây kín.
Sống niềm tin giữa một thế giới muốn loại bỏ Thiên Chúa trong cách sống của nhân loại.
Chung quy lại, giữa những thách đố của thế giới hiện tại, bạn và tôi cần sống và thực hành Niềm Tin và Tin Mừng trong cuộc sống hôm nay.
Mến chào bạn.

Lm VĂN CHI (HỒNG LINH chuyển; trích từ bài "Con Người và Niềm Tin")

MỊ AMLAO ĐI TRUYỀN GIÁO
Đen, lùn, lanh chanh và đi chân không. Vừa xấu vừa nghèo!
Đó là chân dung của một phụ nữ Bahnar, 40 tuổi, mẹ của chín người con. Chị đứng giữa các bà mẹ người Kinh và người Jarai để làm chứng về việc Chúa làm trên đời sống ḿnh. Mọi người gọi chị là Mị Amlao (mẹ của thằng Amlao).
Chồng chị là người quen thân với rượu hơn nhớ rơ tên đàn con. Từ sáng sớm đă có những ông đồng hội đồng thuyền gọi ơi ới là ông đi đến khi mọi người không c̣n nh́n rơ mặt nhau nữa ông mới đị sang (lên nhà). Lúc đầu chị nói ông ừ ừ rồi đâu cũng vào đó, nên cả ngày chị vừa bạ (cơng) con trên lưng, vừa cặm cụi trên cánh đồng mà càng ngày đất đâu chạy hết để chỉ c̣n toàn đá là đá. Tối về chị mong tới ngày cộng đoàn cầu nguyện, để xin mọi người cầu nguyện cho ḿnh, cho chồng và nhất là để hỏi Chúa, rằng Chúa muốn tính ông chồng chị làm sao đây.
Một hôm chị tha thiết cầu nguyện lắm, chị nghe được tiếng Chúa như thế này: "Đến với Mẹ của ta đi!" Chị cũng không rơ Chúa Yêsu nói như vậy là làm sao. Ngay hôm đó, ở nhà thờ thông báo ai đi hành hương Năm Thánh Truyền Giáo ở Ayunpa thi đóng 30 ngàn đồng, sẽ đi vào ngày Mẹ Hồn Xác Lên Trời. Chị nghĩ ngợi hoài không biết kiếm đâu ra tiền để đi. Cuối cùng quyết định mấy ngày tới sẽ vào rừng kiếm lá cay ăn đỡ, dành tiền đi đến với Mẹ. Tối đó, khi ngủ, chị lại nghe tiếng Mẹ Maria bảo lo tiền thêm để cho chồng đi nữa. Chị nói với Mẹ trong giấc mơ: "Ổng say xỉn đến với Mẹ giữa mọi người th́ mắc cỡ chết được. Mà chắc ǵ ổng chịu đi?" Mẹ lại bảo: "Đưa chồng con đến đó, rồi xin cộng đoàn cầu nguyện cho". Sáng ngủ dậy, chị chưa kịp nói ǵ, th́ anh chồng đă hỏi: "Bà sắp đi hành hương Đức Mẹ hả, cho tui theo với!"
Thế là chị mượn nợ cho đủ tiền để đóng cho cả hai vợ chồng cùng đi. Suốt cả ngày hành hương, lúc nào rảnh là chị len lén nh́n chồng và nhận ra hôm nay ổng đàng hoàng và cũng đẹp trái lắm chứ đâu có như mọi ngày.

Điều thú vị là anh đă ḥa nhập với cộng đoàn ca hát và múa nhảy với Mẹ và cùng cầu xin Chúa.
Chị nói chỉ có lời cầu nguyện của Mẹ mới biến đổi được chồng ḿnh.
Mị Amlao lại nói, ở trong làng, mỗi khi nghe được Chúa mời gọi, chị muốn đi sang các làng khác nói về Chúa cho dân làng ḿnh nghe, mà mấy ông akọ khul (trưởng cộng đoàn) cứ cản rằng chị không biết chữ mà sao đi hướng dẫn ai được. Chị cảm thấy ấm ức lắm, nhưng nghĩ thấy mấy ảnh nói cũng đúng, nên chỉ ở nhà cầu nguyện. Cho đến chiều này, khi giữa ngày tĩnh tâm, chị cùng mọi người cùng đọc đoạn Lời Chúa Gioan 4,7-42, lại đă đứng lên nói giữa mọi người: "Người phụ nữa Samari tội lỗi gặp Chúa và có được nước hằng sống th́ đă chạy đi nói tôi đă thấy Đấng Kitô. Nói có mỗi câu đó th́ không cần biết chữ cũng nói được. Nhất là lúc này tôi đang cảm thấy chính Chúa đang cho tôi nguồn nước đó".
Rồi chị ứng khẩu hát một bài theo làn điệu Bahnar ngợi khen Thiên Chúa yêu thương, cảm tạ Chúa Yêsu đă ban nguồn nước đời đời.
Quả là đă lâu lắm rồi, tôi mới lại gặp lại một người ước ao đi truyền giáo đến như vậy.

NGUYỄN LÊ PHAN ANH, 8.2004


GIỌT LỆ ĐẮNG CAY
Trong thời gian dạy học tại tỉnh nhà, tôi có người bạn thân. Chúng tôi biết nhau hồi c̣n trẻ rồi qua trung học và đại học với nhau. Chúng tôi cùng học và cùng chơi, thú vị v́ làm bạn với nhau và thách thức nhau trong thái độ hay suy nghĩ.
Dù bạn tôi là Kitô hữu từ nhỏ tôi làm cho anh ta bỏ đạo và rất thú vị về việc đó. Chúng tôi cùng sung sướng với nhau v́ không tin ǵ. Tuy nhiên, đường lối Chúa như thế, t́nh bạn của chúng tôi bị thử thách. Anh bị lây bệnh và nóng lạnh cho đến khi bất tỉnh. Bác sĩ nói anh không thể khỏi bệnh được.
Lúc đó dù anh không ư thức anh được rửa tội. Thân nhân cho rằng anh đă muốn được rửa tội trong niềm tin thời thơ ấu. Theo tôi đó là chuyện vô nghĩa. Nếu tôi đă thuyết phục anh không tin ǵ th́ việc xối nước trên anh đâu có ư nghĩa ǵ.
Tuy nhiên sự thật khác hẳn. Anh tỉnh lại và khoẻ hẳn nên có thể tranh luận với tôi về điều đă xảy ra và cảm nghĩ của anh về chuyện đó. Khi có dịp nói với anh tôi mạnh mẽ nhạo báng phép rửa tội anh lănh nhận mà người ta cho là anh đồng ư. Nhưng tôi rất ngạc nhiên khi nghe anh nói là tôi không nên nói thế nếu muốn c̣n là bạn của anh. Thế là tôi không nói nữa hy vọng khi anh khoẻ hẳn tôi sẽ có dịp nói với anh về chuyện vô nghĩa trên.
Tuy nhiên không phải như thế, ít ngày sau anh ta sốt trở lại và qua đời.

Tôi ngạc nhiên v́ thái độ của tôi. Ḷng tôi tăm tối và mọi sự tôi thấy h́nh như giơ ra bộ mặt đen tối của thần chết. Mọi điều chúng tôi cùng hưởng trở nên sự hành hạ, khi anh không c̣n đó chung hưởng với tôi. Tôi không thể nói ǵ với ḿnh về niềm hy vọng vào Chúa. Tôi chỉ biết khóc cho vơi sầu, và lệ sầu không ngưng. Lệ chua xót nhưng cũng là một lời tạ lỗi và cầu nguyện.
Mọi sự nhắc nhở tôi về anh: nơi chúng tôi cùng đi, sân chơi, pḥng hoà nhạc, sách vở, bữa ăn, ngay cả khi chơi gái. Tôi vẫn c̣n măi cảm nghĩ mất mát. Tôi không thể trốn chạy chính ḿnh nên đành làm điều tốt nhất. Tôi rời Tagaste đi Carthage. Tại đây, chắc chắn thời gian là liều thuốc nhiệm mầu xoa dịu cảm giác và an ủi tinh thần.
Khi hết buồn tôi có thể nh́n lại kinh nghiệm. Tại sao tôi đau đớn nhiều? Tại v́ tôi đă nhỏ lệ cho chiếc giường cát đă yêu một người mà ngày nào đó sẽ chết nhưng coi như họ bất tử. Điều tôi học hỏi sau này c̣n quan trọng hơn. Con người hạnh phúc đó là người đă yêu Chúa, lạy Chúa. Chúa bất tử và không thay đổi, anh đă yêu bạn bè chỉ trong Chúa và yêu kẻ thù v́ Chúa.

JB sưu tầm gửi ABBA, từ website www.lavang.co.uk