"Bí tích Thánh Thể được xem như chóp đỉnh của tất cả các bí tích, v́ bí tích Thánh Thể luôn thể hiện một cách hoàn hảo nhất sự hiệp thông với Thiên Chúa Cha, nhờ sự đồng h́nh đồng dạng với Chúa Con duy nhất bởi tác động của Chúa Thánh Thần…" (Trích từ Lịch Công Giáo 2004)

TÔI ĐẾN THĂM NGHĨA TRANG ANH HÀI
Một buổi trưa mùa hè ở Huế nắng như đổ lửa, làng Ngọc Hồ nằm ḷng trong cái nắng chói chang gay gắt, sông Hương lặng lẽ đón nhận chiếc xuồng chở chúng tôi đến nghĩa trang anh Hài.

Nắng dường như mỗi lúc một gắt, những viên sỏi trắng thi nhau kêu lạo xạo dưới chân chúng tôi rồi phơi ḿnh im lặng… con dốc dài đưa chúng tôi đến một khu đất trống nằm án dưới chân một đồi thông xanh đương th́ mơn mởn bất chấp cái nắng mùa hè… Đập vào mắt tôi trước tiên là h́nh ảnh bức tượng Chúa Giêsu đứng trên quả địa cầu, hai tay đưa ra đỡ lấy một bào thai chỉ vừa mới chạm được một chút vào quả địa cầu đă chực rơi xuống… và bốn phía xung quanh bức tượng là vô số những ngôi mộ nhỏ nằm thẳng hàng như người ta vẫn từng thấy trong nghĩa trang liệt sĩ.

Các anh Hài - những bào thai bị rũ bỏ như một của nợ, những mầm sống bị bóp nghẹt, những đứa trẻ bị chính cha mẹ chúng chặn đứng nguồn sống, ném đi như một quả trứng nhọt đeo bám gây phiền phức cho người nó đang bám víu… Sao mà nhiều thế!… những ngôi mộ trắng bé xíu được các thành viên của nhóm Anh Hài viết lên ngày tháng năm… không tên, không tuổi… mà nếu có viết th́ cũng chẳng biết viết ǵ cho em đây khi mà em chưa được công nhận trước mắt mọi người, chưa một ngày hít thở bầu không khí to lớn của Thiên Chúa dành cho nhân loại… Và nữa, chỉ một ngôi mộ bé xíu, con số anh hài bên dưới có thể xê dịch từ 3 đến 30 hoặc hơn nữa từng ngày… Chỉ mới từ năm 1991 đến nay mà ước tính đă có thêm trên 10.000 bào thai.

Anh Hài, người trực tiếp chôn cất và lập mộ cho tất cả các anh hài ở đây cho biết không ngày nào là không có "quà" (từ riêng để gọi các bào thai được trục bỏ được nhận về chôn cất tại đây). Các thành viên của nhóm anh hài đă và đang phải mở rộng khu vực chôn cất xuống dưới thung lũng, lấn sang mé đồi đất thánh của làng Ngọc Hồ.
Được biết trước đây tại Huế có các ni cô, phật tử thương đến những mầm sống bị bỏ rơi này, đă chôn cất tại một số chùa. Nhưng thời gian về sau nhiều quá họ không thể đảm đương nổi… Nghĩa trang Anh Hài ra đời trong sự bức xúc của những người không nỡ nh́n sự sống bị chà đạp. Ḷng yêu thương đă khiến họ mạnh dạn t́m ra những con đường… Một số anh chị em đảm nhận việc khuyên bảo các chị em lỡ lầm để họ đừng phá thai và nếu họ buộc phải phá thai, họ sẽ xin các bào thai này để chuyển về cho một số anh chị khác lo chôn cất… Các thành viên trong nhóm Anh Hài phải tự bỏ tiền túi mua những cái ang bằng đất nung để bỏ các bào thai vô, nếu bào thai đă lớn, các thành viên sẽ lo đóng ḥm, liệm cẩn thận trước khi chôn… Đất ở đây toàn sỏi đá và rất cứng. Vậy mà đă bao năm nay những đôi bàn tay yêu thương sự sống vẫn đào và chôn không nghỉ…

Anh H. kể cho tôi nghe, có những ngày 30 tết anh vẫn phải cặm cụi lo chôn cất cẩn thận, có những ngày nước lớn anh phải đội bào thai trên đầu bơi qua sông để chôn v́ thuyền người ta từ chối không chở… Cách đây mấy năm, đọc một bài báo của ABBA viết về câu chuyện này tôi đă không mấy tin, nhưng đặt chân đến đây mới biết, trái tim đă bao lần khóc trước những anh hài, trái tim đă bao lần ngày 2,3 lượt lên xuống và chôn cất trong đá sỏi trái tim luôn thổn thức trước sự sống bị chà đạp th́ chuyện vượt sông là chuyện có thể hiểu được. Hơn thế nữa, nh́n vào nước da đă đen sạm của anh v́ lên xuống đồi Ngọc Hồ này trong mưa, trong nắng để chôn các thai nhi, nh́n đôi tay chai sần v́ cát đá, v́ ôm những cái ang vượt sông, v́ những chuyến xe đạp chở "quà" âm thầm mà hối hả, nh́n đôi chân một ngày vài lượt lên xuống con dốc mà tôi vừa than ban năy, tôi hiểu mười mấy năm nay không một ngày nghỉ, anh đă là cánh tay nối dài của Chúa Jêsu, đă nhận lấy những bào thai bé bỏng đau thương và đem về cho Chúa.

Trong cái nóng trưa bỏng rát, đôi chân các thành viên Anh Hài vẫn thoăn thoắt đưa chúng tôi đi thăm, thắp nhang cho những ngôi mộ bé bỏng, có những ngôi mộ c̣n rất mới… bỗng dưng trong tôi trào lên thật nhiều cảm xúc, tôi thấy thương cho những hài nhi chưa bao giờ được thấy một chút tia sáng của cuộc sống, tôi thấy ḿnh thật cảm phục trước công việc cao đẹp mà các thành viên trong nhóm anh hài đă không ngại khó khăn để khiên tŕ làm mỗi ngày – một công việc h́nh như không có điểm dừng... Và bỗng thấy giận những bạn trẻ vô tâm những bậc cha mẹ không biết thương đến giọt máu của chính ḿnh – những bạn trẻ đă không buông ḿnh cho bản năng và sẵn sàng chối bỏ trách nhiệm… Có thể có một số người v́ hoàn cảnh đẩy đưa, nhưng c̣n những bạn trẻ đă bỏ con, lên nghĩa trang này thăm con rồi lại bỏ những đứa khác, rồi lại lên thăm… như một chuyện b́nh thường… Họ chà đạp mạng sống và coi mầu nhiệm truyền sinh như một tṛ đùa…
Chợt nhiên tôi thấy ḷng muốn khóc, phải chăng ngày nay xă hội càng văn minh th́ sự sống lại càng giảm giá trị, ngày nay người ta bắn giết nhau, đầu độc, ám sát… và coi mầm sống chỉ là một khối thịt vô giá trị… Ôi, các bạn trẻ!

Mùa Hè 2003, VÂN THẢO PHƯƠNG


HĂY ĐẾM PHÚC !
Hăy đếm phúc. Một khi bạn ư thức bạn có giá trị và nhiều thuận lợi như thế nào, nụ cười sẽ nở trên môi, mặt trời sẽ ló dạng, âm nhạc sẽ tấu vang và cuối cùng, bạn có thể vươn tới cuộc sống mà Thiên Chúa dành sẵn cho bạn… với ơn Chúa, nghị lực, dũng cảm và tin tưởng. (17 QUY TẮC SỐNG, Quy Tắc 1)
Một trong những bí quyết quan trọng và có giá trị trường cửu của cuộc sống mà tôi đă trải qua đau khổ và nước mắt mới học được, đó là bạn không thể nào thay đổi cuộc sống bầm dập và năo nề, hay thoát ra khỏi công việc ảm đạm hằng ngày liên hệ đến công việc và nghề nghiệp, hay thoát ra khỏi sự ngặt nghèo về tài chánh dường như buộc bạn phải hứng chịu sự thất bại và sự bất hạnh, cho đến khi bạn đánh giá cao những gia sản bạn đă sở hữu.
Những gia sản? Bạn đang mỉm cười ư? Một nụ cười buồn bă. Bạn muốn nói với tôi điều ǵ chăng? Bạn đang chất đầy hóa đơn trong ngăn kéo? Có lẽ đứa con lớn của bạn đang chuẩn bị vào đại học, và bạn không đủ can đảm để nói cho nó biết bạn không đủ tài chánh để cho nó vào đại học? Bạn đă trễ hai tháng không trả nợ tiền mua xe, và công việc chẳng có ǵ chắc chắn. Bạn đang nghĩ đến những gia sản nào? Bây giờ bạn hăy ngồi xuống, tôi sẽ giúp bạn đếm một vài may mắn của bạn, ngay lúc này, ngay khi bạn đang ngồi đây mà ḷng lấy làm tiếc cho chính bạn.
Chúng ta hăy lập một danh sách và cứ thử định giá cho một vài điều thuận lợi trong cuộc sống của bạn bằng một đồng đô la, để xem bạn thật sự giàu có biết chừng nào và ngay cả khi bạn phải chiến đấu để tồn tại trong cuộc sống mỗi ngày, bạn có bao nhiêu điều thuận lợi mà bạn có thể quên.

Đáng giá bao nhiêu khi bạn được sống trong một thành phố lớn như thế này? Bạn hăy bắt đầu đi. Tôi thách bạn ghi bảng giá cho điều đó đấy. Có nơi nào tốt hơn để sinh sống chăng?
Giả như sáng nay bạn phải xếp hàng với những người thất nghiệp, th́ quả đáng giá biết bao khi bạn được cộng tác với công ty đang phát triển mà bạn đại diện?
Nghề nghiệp của bạn đáng giá biết bao, nếu bạn biết rằng có đến 95% dân số trên thế giới đă bỏ ra không ít hơn 10 năm trong đời sống để t́m kiếm một sự thuận lợi như bạn?
Sự tự do của bạn đáng giá bao nhiêu?
Những người bạn yêu thương và yêu thương bạn đáng giá bao nhiêu? Không có họ, bạn thiệt hại bao nhiêu?
Đôi mắt của bạn? Bạn có bán đôi mắt với giá một triệu đô la chăng?
C̣n đôi tay và đôi chân? Năm triệu hay mười triệu?
Bạn quả là con người hoàn toàn quư giá. Bạn không thấy sao? Nếu ngay bây giờ bạn phải đánh cược, hẳn nhiên bạn sẽ không bao giờ đánh đổi những ǵ bạn đang có để lấy tất cả số vàng nơi Fort Knox. Chẳng phải thế sao? Với nhiều thuận lợi như thế, bạn hăy nói cho tôi nghe tại sao bạn lại lững thững với nét mặt buồn bă, ủ rũ, thất vọng và bị hất hủi như thế? Tại sao nào?
Chẳng có lư do ǵ cả! Bạn có một cách để sống tốt hơn. Từ hôm nay, Bạn hăy bắt đầu…

ANTHONY PHAN (Og Mandino, A Better Way to live, Bântm Books 1991)