VIẾT CHO THÁNG 9

Tháng 9 đă về trong cái se lạnh của mùa thu… Khắp nơi đang tưng bừng đón ngày hộI khai trường. Các bậc cha mẹ hốI hả lo cặp sách, bút vở, đồng phục cho con cái… trẻ em th́ nô nức chờ ngày tưụ trường với bè bạn thầy cô#có những nỗI lo, có những nỗI buồn, song niềm vui vẫn tràn ngập trong ánh mắt…
Vẫn là tháng 9, cơn gió mơn man trên tóc, bỗng một buổI mai tôi thèm được náo nức chờ ngày khai trường, chờ giây phút tiếng trống trường vang lên vui sướng sau 3 tháng hè êm ả… kư ức trong tôi đột nhiên quay trở lạI những ngày c̣n học trường làng… mổi buổi tựu trường là mỗI buổI sân trường tôi vang tiếng kẻng leng keng thay trống , cái tiếng kẻng mà sau này lớn lên, chúng tôi vẫn hay gọI đùa là tiếng kẻng Bác Hồ gọI cá trong ao… Rồi tôi vào trường huyện, buổi khai trường đầu tiên nơi ngôi trường mới ghi dấu trong tâm hồn tôi măi măi chính là tiếng trống khai trường dơng dạc uy nghiêm của thầy hiệu trưởng… rồi tiếng trống theo tôi cả vào giờ chơi, vào từng tiết học, vào những giờ thi căng thẳng…

Lớn lên một chút, tôi lại biết người ta có thể thay trống bằng chuông điện, chuông reng hồi một, hồi hai, hồi ba, hồi ngắn, hồi dài… bọn học tṛ cứ chờ nghe từng hồi chuông mà dần quên hẳn tiếng trống ngày xưa đơn sơ, ấm ḷng…

Có những đứa trẻ tháng 9 này hạnh phúc nghe nhịp trống trường đầu tiên, có những đứa trẻ vĩnh viễn không bao giờ có được cái may mắn ấy…
Có những cô cậu học tṛ tháng 9 này ngỡ ngàng nghe tiếng chuông điện, để rồi tháng 10 đă không c̣n nhớ đến tiếng trống trường xưa cũ…
Có những thầy cô tháng 9 này lại đến từng nhà vận động tṛ đến lớp, ngày khai trường vang tiếng kẻng leng keng…
Tháng 9 này mỗI người lạI bước vào năm học mới cuả chính ḿnh…
Dù là kẻng, là trống hay là chuông… suy cho cùng cũng chỉ là phương tiện đánh dấu cho ta những mốc thời gian quan trọng đang đi qua của cuộc đời… có thể là một tiết học, một học kỳ, một năm học, hay cũng có thể là một khoảnh khắc của tài năng, một giây phút trượt chân khỏI trường học, trường đời…
Và ḱa, tháng 9, thời gian đang đi rất nhanh… rất nhanh…

ĐỒI MAI ANH


ĐỨC MẸ LA VANG - HĂY XIN TH̀ SẼ ĐƯỢC
Đă từ rất lâu tôi mơ ước được đến La Vang, nhưng rồi cuộc đời cứ cuồn cuộn chảy trôi, tôi không thể nào thực hiện ước mơ ấy. Hè này thật diễm phúc và quá đỗi bất ngờ, Mẹ đă cho tôi được đến La Vang.
Huế tháng 8, nắng như cản trở bước chân lữ khách, nhưng từ khắp nơi, con cái Mẹ vẫn tiếp tục t́m về nương bóng Mẹ. Trong phúc ngỡ ngàng ban đầu, tôi cảm nhận rất rơ bầu không khí trang nghiêm bao bọc lấy tôi nhẹ nhàng dẫn tôi đến trước toà Mẹ… Trái tim tôi bỗng nhiên thổn thức, phổi tôi chứa đầy không khí yêu thương, tŕu mến… chợt nhiên tôi thấy ḿnh đang khóc, tôi khóc cho hạnh phúc được Mẹ dẫn dắt đến đây, khóc cho niềm vui được chiêm ngưỡng tôn nhan Mẹ, khóc v́ chạm đến một lănh địa, một bầu khí rất Thánh.Tôi đă quỳ ở đó để cầu nguyện với Mẹ.
Trước toà Mẹ, rất đông người đến xin ơn chữa lành, thánh hoá nước. Cách tượng đài trông xa, người ta dâng hoa… trong ngôi nhà thờ cổ kính để tôn vinh Mẹ, rất nhiều người được Mẹ an ủi chữa lành…

V́ là lần đầu tiên đến đây, mọi thứ đều mới mẻ trong mắt tôi, từ cái giếng nước trong mát có tên là giếng Đức Mẹ La Vang, quang cảnh tượng đài Mẹ, Lễ đài… Tôi đi dọc theo hành lang nhà thờ và được thấy những phép lạ Mẹ đă làm để chữa cho con cái Mẹ khỏi quỷ ám, tôi đọc lại lời tường thuật của nhân chứng đến hai lần, say sưa xem h́nh biến đổi của những người con đă bị quỷ ám thời gian dài nay đă được Thần Khí Chúa đổ đầy… Thực là phép lạ phi thường, có ai có thể làm cho một người sống trong điên loạn, đôi mắt thất thần, hung dữ gào thét, bỗng chốc sau những lời cầu nguyện riêng lẻ của mọi người trước toà Mẹ và sau khi vị linh mục đổ nước Thánh lại bỗng dưng khóc lóc kêu xin tha mạng để rồi tỉnh lại, hiền lành vui vẻ cùng mọi người tung hô cảm tạ Mẹ… đôi mắt người ấy giờ ánh lên những tia nh́n tinh anh đầy thần khí…

Không chỉ có một vài người được Mẹ làm phép lạ mới tháng 3, 4 này, mà tôi đă xem bên hông nhà thờ và tôi đă tin… Nhưng, tôi đă thấy hàng ngàn, hàng ngàn nhân chứng Đức Tin khác. Từ tượng đài Mẹ đi thẳng xuống, tôi thấy bức tường cao quá đầu, dài quá dài với những bảng dày đặc những tấm biển tạ ơn Mẹ. Con cái Mẹ đă tạ ơn Mẹ v́ Mẹ đă giúp gia đ́nh qua cơn nguy khốn, v́ Mẹ đă chữa lành bệnh tật bao năm không chữa khỏi, v́ Mẹ đă làm cho những trẻ liệt đi lại được, trẻ câm biết nói, Mẹ đă ban cho người bị quỷ ám được chữa lành… Tôi không thể nào kể hết những ơn lành mà Mẹ đă tuôn đổ trên đoàn con cái Mẹ, những người đă tin vào quyền bác ái chữa lành của Mẹ, những người đă tin vào trái tim đầy nhân lành yêu thương con cái của Mẹ, những người đă nh́n lên Mẹ trong cơn nguy khốn như một ánh sáng soi đường, chỉ lối…

Tôi viết những ḍng này cho bạn khi tôi từ Huế trở về, bạn của tôi ơi, chính tôi cũng đă được Mẹ ban ơn chúc lành, tôi tin và tôi muốn chia sẻ niềm tin này với bạn. Mẹ Maria - Mẹ của chúng ta là một người Mẹ đầy yêu thương, chẳng phải chúng ta đă không biết rằng Đức Mẹ chẳng nỡ từ chối những lời kêu xin của con cái Mẹ bao giờ. Vảơ chăng chúng ta đă không tin đủ? Tôi là một người đă từng hồ nghi về những phép lạ Đức Mẹ đă làm, nhưng chuyến đi này tôi đă được Mẹ ban ơn soi sáng, tôi hiểu ra rằng ḿnh đă sai. Bây giờ th́ tôi đă tin, rất tin và tôi muốn là người làm chứng về chính niềm tin ấy. Bạn đừng nghĩ rằng ta phải đến La Vang mới nhận được ơn lành. La Vang theo tôi chính là nơi phản chiếu lại bộ mặt đức tin đáng hổ thẹn của tôi… c̣n ḷng yêu thương của Mẹ đối với ta đâu cũng là La Vang cả.
Vậy bạn c̣n đắn đo ǵ, hăy đến với Mẹ Maria - hăy tin th́ sẽ được.

DĂ QUỲ ĐÀ LẠT - Tháng 8 /2003


NGÀI THẬT GIẢN DỊ
Đó là lần đầu tiên tôi biết đến ngài – một Đức Tổng Giám Mục – nhân chuyến tham dự kỷ niệm 10 năm, ngày gặp gỡ 3 miền tại Huế 26, 27, 28 tháng 7 vừa qua (là ngày mà những cá nhân, tổ chức hội đoàn Công giáo làm công tác từ thiện, bác ái giúp đỡ người nghèo của 3 miền Bắc – Trung – Nam gặp nhau sau một năm hoạt động để tổng kết, đánh giá những mặt đă và chưa thực hiện được nhằm rút kinh nghiệm cho năm sau). Ngài đă hiện diện giữa mọi người như một người cha, người anh cả – mộc mạc, giản dị, đơn sơ và chân thành. Ngài đă để lại trong tâm trí tôi và mọi người một t́nh cảm thật đẹp: xúc động và yêu mến. Ngài chính là Đức Tổng Giám Mục giáo phận Huế Têphanô Nguyễn Như Thể.

H́nh ảnh đầu tiên về ngài trước mắt tôi là một ông già ngồi trên chiếc xe Cup 82 với một bộ quần áo rất b́nh thường. Tôi không nghĩ đó lại là một Đức Tổng Giám Mục. Ngài xuống xe, mở cổng dắt xe vào. Ngài dựng xe rồi cầm chiếc túi nhỏ tiến lại gần chúng tôi (khi đó đang ngồi trong pḥng máy bên cạnh hội trường của ḍng Con Đức Mẹ Vô Nhiễm Huế) th́ tôi mới nhận ra đó là Đức Tổng Giám Mục Huế. Chúng tôi mời Ngài vào (lúc đó bên kia hội trường, mọi người đang lắng nghe báo cáo của các đoàn). Ngài không sang hội trường mà ngồi nép ngay vào cửa thông giữa hội trường và pḥng máy để theo dơi các đoàn đọc báo cáo. Ngài nói: "Cha ngồi đây cho mát". Tôi vội xoay chiếc quạt đang hướng về phía chúng tôi sang ngài, nhưng ngài không đồng ư, ngài bảo: "Các con cần hơn" (v́ chúng tôi đang đánh máy). Ngài ngồi đó được một lát th́ Ban tổ chức mới biết, giới thiệu và mời ngài vào vị trí dành cho Đức Tổng Giám Mục. Mọi người vỗ tay chào đón ngài, ngài đứng dậy chào mọi người rồi lại ngồi xuống vị trí cũ chỉ hơi nhích vào hội trường một chút bên cạnh các cha đă ngồi đông đủ.

Lúc đó, trong ḷng tôi bỗng trào dâng một thứ t́nh cảm rất xúc động và kính trọng ngài vô cùng. Tôi thắc mắc với các bạn Huế. Tại sao ngài lại đi một ḿnh? Không có ai đưa đi? Không người giúp việc? Ngài có xe ôtô không? Các bạn Huế cười nói: ở đây ngài là như vậy, các cha, các seour bề trên cũng thế! Chỉ đi đâu xa th́ Ngài mới cho người đi cùng, c̣n đi trên thành phố Huế này th́ ngài vẫn đi một ḿnh trên chiếc xe Cup 82 đấy. Quả là khác xa với những ǵ tôi tưởng tượng, tôi cứ nghĩ một Đức Tổng Giám Mục như Ngài chắc phải sang trọng lắm, phải rất là cao quư. Nhưng sự thật lại không phải như vậy, Ngài thật giản dị.
Giờ Thánh lễ đến, ngài vào pḥng tự chuẩn bị, rồi thay áo lễ. Nh́n thấy ngài một ḿnh mặc áo, tôi rất muốn vào giúp ngài nhưng vừa run vừa sợ v́ chưa bao giờ được tiếp xúc với ngài. Nhưng những run sợ đó cũng qua đi, trong bữa tiệc chia tay tối hôm 28/7 tại ḍng Con Đức Mẹ Vô Nhiễm Huế tôi đă được dùng cơm với ngài. Ngài hỏi han, chỉ bảo rất ân cần. Rồi cũng tối đó, ngài dùng máy ảnh của ḿnh tự tay chụp cho tôi và một số người bạn Huế những tấm h́nh thật đẹp.

Tôi rời Huế mà ḷng c̣n biết bao xao xuyến. Có lẽ chuyến đi này đă mở mắt cho tôi biết nhiều điều mới mẻ về xứ Huế mộng mơ, về mảnh đất không chỉ của những danh lam thắng cảnh, của thành nội nguy nga mà biết đến Huế c̣n là mảnh đất của tâm linh, của những con người đầy Jesus, đặc biệt là ngài. Tôi cầu mong cho Ngài luôn mạnh khoẻ, là chứng nhân t́nh yêu của Chúa trên trần gian.

THẾ VINH