THÁNH LỄ CHO NGƯỜI KHUYẾT TẬT VÀ CÁC BỆNH NHÂN


ABBA_Sàig̣n - "Ai đau khổ hăy cầu nguyện. Ai vui mừng hăy hát Thánh ca. Ai là bệnh nhân hăy đến để được xức dầu…". 16h ngày 26.6.2003, buổi tĩnh tâm đầu tiên trong ba ngày tĩnh tâm mừng kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp của Giáo xứ cùng tên đă diễn ra trong bầu khí hết sức đặc biệt. Đây là buổi tĩnh tâm và cũng là ngày hành hương truyền thống dành riêng cho các bệnh nhân và những người khuyết tật tại đền thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp.

Đến với buổi tĩnh tâm, hành hương đặc biệt này là những người già, những người bệnh, những người khuyết tật của mái ấm Thiên Ân, mái ấm Như Nghĩa, mái ấm Nhật Hồng, mái ấm G̣ Vấp, nhóm Emmanual (Tân B́nh), nhóm Lạng Sơn với màu áo xanh đặc trưng, CLB Bừng Sáng…và đặc biệt hơn nữa là có sự hiện diện của cha Thanh (giáo xứ Buôn Mê Thuột), thầy Quốc Phong (ḍng Donbosco), (cha Thanh và thầy Phong đều là những người đang chia sẻ hoàn cảnh với những người khiếm thị). Ngoài ra c̣n có những anh chị em luơng giáo cùng về để cầu nguyện và xin ơn chữa lành.

Trước giờ lễ,một số bệnh nhân ở giáo xứ Ninh Phát đă được sự hỗ trợ của một cha DCCT và nhóm Hiệp Nhất, được khám bệnh và phát thuốc miễn phí ở pḥng khám Santa Maria Clinic- Thiên Phước.
Thật xúc động khi nh́n quang cảnh nhà thờ trước giờ hành hương… Từng tốp các bạn trẻ khiếm thị nối nhau tiến vào nhà thờ, rất nhiều bạn trẻ chống nạng, ngồi xe lăn được giúp đỡ tiến lên sát Cung thánh, các bệnh nhân, người già…Thoáng chốc đă chật kín…Một bầu khí yêu thương giúp đỡ bỗng chốc lan tỏa khắp, những người khoẻ nhường chỗ cho các bệnh nhân, họ giúp đỡ các bệnh nhân và người khuyết tật trong suốt quá tŕnh tâm t́nh cầu nguyện và Thánh lễ.
Cha V.K Phụng khai mạc buổi hành hương nhấn mạnh đến vai tṛ của Đức Mẹ trong chính đời mỗi chúng ta và vai tṛ của đền Thánh Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp…"Nơi đây là nơi ta cùng với Mẹ cầu nguyện, là nơi biết bao ân huệ đă đổ xuống cho chúng ta…" Một người bạn khiếm thị đọc bài đọc bằng chữ nổi, một bạn trẻ khác lên hát một bài hát về mẹ – cả nhà thờ như ch́m trong những âm thanh trong trẻo cao vút để cùng ngợi khen tôn vinh Mẹ.

Sau phần chia sẻ ngắn gọn của vị LM chủ tế, cha Thanh và thầy Phong, vợ chồng anh chị Quư-Thủy (đôi vợ chồng cả hai đều khuyết tật) lần lượt chia sẻ những tâm t́nh về ḷng tin vào Thiên Chúa, ḷng yêu mến và cậy trông nơi Mẹ. Tất cả các bệnh nhân và người già đều được xức dầu ban phép lành.
Kết thúc Thánh lễ đồng tế của các cha ḍng Chúa Cứu Thế, 50 phần quà đă được chuyển cho các bệnh nhân và người khuyết tật, vàø họ được mời chia sẻ một buổi liên hoan nho nhỏ.
Mọi người ra về trong tâm trạng vui tươi phấn khởi như được tiếp thêm sức mạnh. Chỉ với 2 giờ đồng hồ ngắn ngủi, buổi tĩnh tâm hành hương đặc biệt này đă mở ra nhiều yêu thương và hy vọng cho các bệnh nhân và những người khuyết tật, những người đang chịu nhiều bất hạnh của cuộc sống, đang rất "khuyết" về thể xác nhưng lại rất "tṛn" về niềm tin và t́nh yêu, rất "tṛn" về tâm hồn.

SÓC CON


CHÚNG CON RA ĐI VÀ…
Người ta thường nói thứ sáu ngày 13 là xui lắm, thế nhưng nhóm Hiệp Nhất lại chọn ngày này để xuất quân lần đầu tiên. Thật sự là khi kết thúc chuyến đi về đến nhà th́ chúng con lại càng tin rằng có một bàn tay vô h́nh luôn nâng đỡ nhóm con. Tối thứ ba mới nhận được lệnh, các bạn trong nhóm th́ đi họp không đủ. Suốt ngày thứ tư th́ không làm được ǵ v́ đang ở thế bị động, sáng ngày thứ năm đă gần trôi qua rồi mà vẫn chưa có ǵ trong tay. Trong khi đó ban cán sự nhóm lại chọn ngày thứ sáu để xuất quân. Trong đầu chúng con đă có ư nghĩ là sẽ dời ngày khác, nhưng để nhất trí được với các bạn th́ phải hết tháng sáu các bạn mới thật sự có thời gian, như thế th́ quá lâu.. .con thật sự phân vân và chỉ biết phó thác mà thôi. Và… mọi chuyện đă được sắp xếp chỉ trong buổi chiều thứ năm.

7h30 sáng thứ sáu, các bạn tập trung ở nhà Nguyên, 9 người đi trên 7 chiếc xe và sau mỗi xe là một bao tải hàng, có bạn phải tải đến 2 bao.
9h15 đến cầu Bà Lát, các anh chị hướng dẫn đă đợi sẵn ở đây, mọi người cùng nhau đến từng gia đ́nh có hoàn cảnh khó khăn để chúng con có thể chia sẻ những món quà nhỏ bé đă gom góp được. Các gia đ́nh ở đây thật là khó khăn, mỗi gia đ́nh một hoàn cảnh nhưng có một điểm chung là cái nghèo bao trùm lên họ, có những gia đ́nh sống trong những mái lá hay trong nhũng tấm nylon che chắn, không thể gọi đó là cái cḥi chứ đừng nói chi là cái nhà. Rồi những căn bệnh nan y đang dừng chân trên họ. Có đi như thế này mới thấm thía nỗi đau mà đồng loại con đang phải gánh chịu. Có đi như thế này mới thấy ḿnh sao quá hạnh phúc, quá đầy đủ, có đi như thế này mới thấy cuộc sống của ḿnh c̣n quá vị kỷ, quá bon chen…
16h30, 270kg gạo và 233 bộ quần áo đă được chuyển đến 54 hộ gia đ́nh và 233 em ở lớp học t́nh thương.

Sau chuyến đi, con đă thật sự học hỏi được nhiều điều, ḷng nhân hậu và t́nh yêu không phân biệt tuổi tác, các anh chị trong nhóm ở đây tuy không c̣n trẻ nhưng đầy hiệt huyết và ḷng nhiệt thành. Họ đă để lại trong con một câu hỏi thật lớn trong đầu là tại sao các anh chị làm được, c̣n chúng con là những người trẻ, lại sống trong điều kiện vật chất đầy đủ lại không làm được. Con biết con phải mở ḷng ra, phải nh́n đời bằng một ánh mắt nhân hậu hơn.


NGÀI ƠI!
Con bé Tanh ngây thơ nhân hậu ngày nào đă không c̣n nữa rồi. Bây giờ, nó trở thành con người hoàn toàn khác. Ḷng nó chai sạn, tim nó hóa đá trước những nghịch cảnh của những người xung quanh. Giờ đây nó chỉ sống v́ bản thân nó. Nó thờ ơ, ích kỷ, xấu xa….nó đang ỷ vào t́nh thương mà Ngài dành cho nó để nó có những ư nghĩ thật điên rồ. Nó đang có những toan tính làm cớ cho người khác vấp phạm, nó làm thế để làm ǵ, để tự ái nó được vuốt ve, để ḷng ích kỷ nó được thỏa măn.
Ngài ơi! Cuộc đời đă tạt vào nó những gáo nước lạnh toát. Và đă dập tắt đi những hoài băo, uớc mơ của nó, nó đủ can đảm để chịu đựng, để mà đứng lên. Nhưng cũng từ đó nó nh́n cuộc đời bằng một ánh mắt thật là khác. Nó nghi ngờ tất cả, nghi ngờ bản thân nó, nghi ngờ ngay cả những người thân thiết nhất của nó. Nó luôn tự hỏi họ đến với nó với mục đích ǵ? V́ ḷng thương hại, v́ ḷng tựï cao? V́.. hay v́…? Đôi lúc nó tự nghĩ, nó sống trên đời này để làm ǵ nhỉ?

Ngài ơi! Cũng c̣n chút may mắn c̣n sót lại là nó biết bám víu vào Ngài. Nó rất sợ bị Ngài bỏ rơi và thật sự, ngài đă không bỏ rơi nó, nên đă giao cho nó công việc là dẫn các bạn trong nhóm Hiệp Nhất đến Lê Minh Xuân. Đến với những người kém may mắn hơn nó. Khi nhận được lệnh ,đầu nó cứ mơ mơ sao ấy, không biết có làm đuợc việc hay không? Phải bắt đầu như thế nào và làm ra sao? Nó không thể tin nổi là mọi việc lại diễn ra suôn sẽ và nhanh chóng đếnnhư vậy. Các bạn trẻ dưới sự dẫn dắt và điều động của nó đă làm việc với tất cả khả năng và hiệu quả .
Khi đến Lê Minh Xuân, cảnh đầu tiên đập vào mắt nó là cuộc sống ở đây thật cơ cực. Cái nghèo, nghèo về vật chất lẫn tinh thần và sự thất học đang bao trùm lên họ tạo thành một ṿng lẩn quẩn mà họ khó có thể thoát ra được, nếu không có sự trợ giúp của người khác.

Những món quà của nó và các bạn của nó mang đến thật sự chẳng thấm vào đâu so với cái nghèo mà họ đang phải gánh chịu. Có đi như thế nó mới hiểu được là cuộc sống của nó thật diễm phúc biết bao. Thế mà đă có lúc nó lại thầm oán trách, kêu ca sao Ngài đối xử không công bằng với nó. Có đi như thế nó mới thấy được tấm ḷng nhân hậu, bao dung của những anh chị ở nhóm Ninh Phát, anh Hải, chị Phụng, chị Kim Anh, chị Yến…tuổi không c̣n trẻ, nhưng tấm ḷng và tâm hồn th́ đầy sức sống. Sau chuyến đi nó thật sự không biết lấy ǵ để cảm ơn Ngài. Cám ơn cha Quang Uy-người đă giúp nó t́m lại bản thân nó. Cám ơn các anh chị, các bạn nhóm Hiệp Nhất. Trong đầu nó đang h́nh thành một ư nghĩ, nó sẽ làm một điều ǵ đó, để giúp các gia đ́nh cũng như các em nhỏ ở đây thoát ra khỏi cái ṿng lẩn quẩn chứ không đơn giản là lâu lâu đi tặng họ một phần quà, vài ba bộ quần áo.Ư nghĩ của nó có thành hiện thực không? Nó tin là nó sẽ làm được v́ nó luôn có Ngài là đồng hành.

NHÓM HIỆP NHẤT