ĐỂ CHÍNH BẠN ĐƯỢC HẠNH PHÚC VÀ TRẺ MÃI.

1. Đừng bận tâm đến những thông số không quan trọng như tuổi tác, chiều cao, cân nặng… Bạn trả tiền cho bác sĩ để bác sĩ bận tâm về chúng đấy.
2. Hãy giữ lấy những người bạn hóm hỉnh. Kẻ càu nhàu chỉ làm bạn buồn bực thôi.
3. Hãy học không ngừng và học bất cứ gì bạn có thể, tin học này, nghề thủ công này, làm vườn cũng tốt. Đừng cho phép trí óc bạn nhàn rỗi bởi "nhàn cư vi bất thiện". Những điều xấu thường phát sinh từ những bộ óc thiếu lao động.
4. Hãy thưởng thức những điều giản dị nhất của cuộc sống, một làn gió giữa trưa hè, một giọt sương sớm, một bông hoa rực rỡ…
5. Hãy cười thật sảng khoái, cười cho đến khi hết cả hơi mới thôi… "Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ".
6. Sẽ có nước mắt. Hãy kiên tâm chịu đựng, khóc cũng được, rồi tiếp tục tiến bước. Người duy nhất luôn ở bên bạn mỗi giây phút cho đến cuối đời chính là bạn. Hãy sống ngay khi bạn còn đang sống.
7. Hãy bao bọc đời mình bằng những gì mà bạn yêu quý: Gia đình, những con vật cưng, những vật lưu niệm, âm nhạc, cây cối, những ước mơ… "Nhà" chính là nơi ẩn náu tuyệt vời nhất của bạn.
8. Hãy nâng niu chăm sóc sức khoẻ của bạn. Nếu nó tốt rồi, hãy giữ gìn nó. Nếu nó chưa ổn, hãy chăm sóc nó kĩ hơn. Nếu nó vượt ra khỏi khả năng của bạn, hãy nhờ ai đó giúp đỡ bạn.
9. Đừng tham gia những chuyến đi vô bổ, đến khu thương mại, làng bên cạnh hay nước ngoài đều tốt… miễn là nó đem cho bạn bình an và niềm vui.
10. Hãy tận dụng mọi cơ hội để nói với những người bạn yêu quý rằng bạn yêu họ biết bao.
Và hãy luôn nhớ rằng: Cuộc sống của chúng ta không được đo đếm bằng số lần ta thở, nhưng bằng những khoảnh khắc đang lấy đi hơi thở của chúng ta.

SÓCCON dịch. (HUYỀN NGỌC HN chuyển bài.)

CHÚA GIÊSU KITÔ HẰNG SỐNG GIỮA CHÚNG TA
Tháng 9 vừa rồi, tôi có cơ hội làm việc tông đồ ở trại phong Thanh Bình vào những buổi chiều chủ nhật. Lúc đầu tôi cũng cảm thấy sợ. Sợ vì không biết nói gì với họ, nói cách nào để họ không hiểu lầm, không buồn. Cái sợ thứ hai là sợ lây truyền.
Nhưng thật là có hồng ân của Chúa, khi tôi gặp họ, tôi cảm thấy rất bình an và không còn sợ gì nữa. Lúc đầu khi tôi đưa tay để bắt tay thì họ rụt tay lại không dám nắm tay tôi. Tôi nghĩ chắc họ sợ lây nhiễm cho tôi. Nhưng khi tôi gần gũi, thân thiện với họ thì họ mới cho tôi nắm tay họ. Các bạn biết không? Tay của họ chẳng còn như chúng ta đâu, có ngón chỉ còn một đốt, có khi chẳng còn đốt nào. Còn khuôn mặt của họ thì cũng chẳng còn nguyên vẹn, lỗ mũi thì sụp xuống, có người chỉ còn một lỗ nhỏ ở mũi để thở thôi, còn mí mắt của họ thì gần như đóng kín lại và hai con mắt đỏ ngầu. Các bạn biết vào mùa trăng họ đau đớn thế nào không? Lúc này con vi khuẩn cùi bắt đầu tấn công vào trong tuỷ, trong xương của họ, làm cho họ đau đớn và ăn ngủ không yên. Và còn nhiều cơn đau khác nữa nhưng tôi nghĩ tất cả những cơn đau ở trên chẳng nhằm nhò đối với họ.bởi họ đang mang trên mình một căn bệnh đau đớn hơn tất cả là đó là sự cô đơn, bị ruồng bỏ, xa lánh, khinh bỉ. Các bạn biết không? Có một lần tôi hỏi một bác: "Bác có hay ra ngoài không?" Bác nói: "Ít lắm!" Sau đó bác chia sẻ với tôi rằng: "Khi tôi đi ra ngoài đường, thì từ đứa bé đến những người lớn ai cũng sợ tôi, xa lánh tôi và nhìn tôi bằng cặp mắt sợ sệt, vì vậy tôi ít đi ra ngoài lắm." Còn một bác có gia đình, vợ con, cháu chắt nhưng vì sợ liên lụy gia đình nên phải vào đây. Những lần muốn về lấy tiền hay thăm vợ con thì cũng không dám vào nhà sợ người khác nhìn thấy rồi liên lụy tới gia đình. Vì vậy, lúc nào cũng phải nhờ một em nhỏ bán vé số về báo giùm. Các bạn biết đó, tôi nghĩ đây mới là sự đau đớn nhất của họ. Nhưng tôi cảm thấy tuy họ không khoẻ mạnh, nguyên vẹn như chúng ta nhưng họ khoẻ hơn chúng ta rất nhiều: đó là niềm tin tưởng vào Chúa. Có một hôm, có một bà nói với tôi: "Bác biết bác đang vác trên vai Thánh giá của Chúa, vì thế tuy đau đớn nhưng bác cảm thấy hạnh phúc vì sau này bác sẽ được Chúa thương, sẽ được lên Thiên Đàng." Hay tối vọng Phục Sinh vừa rồi, tôi chứng kiến tận mắt. Có một ông già ngồi trước tôi, khi lễ tôi vẫn thấy ông ấy ngồi, tôi nghĩ chắc ông bị đau không thể đứng lên được. Nhưng không phải, vì ông đã già và một chân của ông đã bị cưa không thể đứng lên được. Và tôi thật sự cảm động, tôi muốn khóc lên được vì tới lúc ban phép Thánh Thể đột nhiên ông già đứng lên bằng cái chân còn lại của mình và hai tay vòng lại cho hết buổi lễ. Có lúc tôi thấy chân ông run lên vì sức nặng của cơ thể đè xuống một chân nhưng ông vẫn không ngồi xuống. Đó các bạn thấy không? Tuy họ đau đớn, cô đơn, nhưng họ luôn cảm thấy hạnh phúc bên trong tâm hồn, họ xác tín vào tình yêu của Chúa. Vì thế họ can đảm đứng lên vác Thánh Giá mà Chúa trao cho họ.

Vào ngày 30.3, tôi có một cơ hội nữa là được đi thăm các bệnh nhân HIV ở dưới Củ Chi, khu này chỉ có 7-8 người thôi. Anh đầu tiên tôi gặp đó là Tấn, 23 tuổi. Anh ta cũng trong giai đoạn cuối, da của anh ta xám lại, còn hình người chỉ còn một bộ xương. Anh ta chia sẻ với tôi: "Em buồn lắm anh ơi! Mẹ em chết rồi, còn ba thì bán nhà về quê", và anh ta nói tiếp: "Lúc này em chẳng cần gì cả, em chỉ cần tình thương mà thôi, anh biết không? Có nhiều người nói chuyện với em mà cứ che miệng lại và đứng ở ngoài nói vào. Em cảm thấy buồn lắm khi người ta xa lánh em, sợ sệt em, họ nhìn em như một cái gì đó sợ hãi lắm và đa số chỉ thương hại em chứ không phải bằng tình thương và những người này em không bao giờ nói chuyện đâu." Còn một em nữa thì gia đình quá nghèo không có nhà ở phải lang thang ngoài đường, suốt ngày em chỉ lượm ve chai và ny-lông nhưng vì các bạn rủ rê nên đi vào con đường nghiện hút ma tuý. Em kể có ngày em chích hai, ba lần và một ngày kia, em cảm thấy đi không được rồi được đưa vào bệnh viện. Bác sĩ phát hiện ra em đã nhiễm HIV và đang trong giai đoạn cuối. Tôi cảm thấy thương hai em vì hai em còn quá trẻ mà phải chuẩn bị cái chết quá sớm như vậy. Nhưng tôi cảm động và thương yêu nhất đó là bé Kim Ngân chỉ mới 5 tuổi mà đã mắc bệnh này rồi. Nghe sơ giúp ở đó nói, em chỉ còn 3 - 4 ngày nữa thì sẽ chết. Các bạn biết không? Em đã được 5 tuổi rồi mà người bé như cây tăm và chỉ còn bộ xương mà thôi. Khi tôi đến, tôi bảo em đọc cho tôi nghe kinh Kính Mừng, em đọc rất rõ ràng và đọc hết từ đầu đến cuối, không sai không thiếu một chữ nào. Khi chia tay em, tôi mến hỏi em bé Ngân có muốn khỏi bệnh không? Em trả lời: "Dạ có!" Nhưng tôi biết em chỉ còn vài ba ngày nữa thôi thì sẽ phải tạm biệt thế giới thân yêu của em mà về một thế giới khác, một thế giới mà em sẽ chẳng còn mang căn bệnh quái ác này nữa. Ngược lại, không những em được khỏi bệnh mà còn mang trên mình một chiếc áo trắng tinh của Chúa trao cho em và sẽ được hạnh phúc ở trong lòng Cha trên trời. Thật vậy, không chỉ ba em trên đây mà còn một số người khác cũng vậy, tất cả họ cảm thấy cô đơn vì chẳng có ai thăm hỏi, chẳng có ai quan tâm. Mọi người đều xa lánh họ, khinh bỉ họ và sợ họ vì căn bệnh quái ác mà họ đang mang.

Có lần tôi thấy một em nhỏ cứ đứng ở một quán phở để chờ khi người ta ăn xong thì vội vàng chạy vào trong đổ những tô còn dư của khách để lại vào túi rồi vội vàng chạy ra nhưng cũng có khi bị chủ quán vừa chửi vừa đánh đuổi ra ngoài. Cũng có khi tôi thấy một số em leo lên đống rác hôi thối để lượm ve chai và ny-lông, trên người các em không có một mảnh áo, dưới chân các em không có một chiếc dép để mang mặc cho trời mưa hay nắng, các em vẫn tỉ mỉ nhặt từng mảng ve chai và những túi ny-lông để có tiền giúp gia đình. Nhưng cũng có lúc các em nằm xỉu trên vỉa hè vì đói. Có khi đi lễ về tôi thấy một cụ già hay một bà mẹ bồng con nằm ở lề đường, không có một cái mền hay một cái mùng, nằm co ro vì không có nhà ở, vì bị con cái hay chồng đuổi ra đường. Cũng có khi tôi thấy những người bị cụt giò, bị mù, bị ghẻ lở, lê lết ngoài đường, ngoài chợ để ăn xin. Nhiều lúc tôi thấy chẳng có ai thèm để ý đến họ, mà có lúc khi họ tới nhà xin ăn thì có nhà lại đóng cửa, có nhà thì chẳng cho gì, có nhà cho một cách khinh bỉ rồi đuổi họ đi ngay. Các bạn biết không? Lúc này họ cảm thấy rất đau khổ, nhục nhã và cô đơn khi bị mọi người xa lánh, khinh bỉ và coi thường họ. Nhưng họ vẫn vươn lên để sống, phải chịu đựng và chấp nhận mọi cách đối xử như vậy, vì gia đình, con cái của họ.
Qua tất cả những gì mà tôi được nghe, thấy, chia sẻ. Tôi cảm thấy rằng những người đó chính là Chúa Giêsu. Tuy có một số người nguyên nhân do chính họ, nhưng cũng có một số người chẳng có tội gì hay chẳng gây nên chuyện gì, vậy mà cũng phải mang trên mình những căn bệnh quái ác, cũng chịu những sự sỉ vả, sự khinh bị của mọi người… Vậy nguyên nhân này do ai chứ? Có thể là do bố mẹ, do xã hội và cũng có thể do chính chúng ta. Qua đó tôi cảm thấy họ chính là Chúa Giêsu đang gánh chịu tội lỗi của chúng ta như là: mại dâm, xì ke, ma tuý, cờ bạc, rượu chè, bạo lực, sự chia rẽ, sự ghen tỵ, sợ thờ ơ, sự bất hiếu…

THANH HẢI (J.B - HÀNH TRÌNH)