Đức Ki-tô, Ngài là Ai ?

****************************************

"... hăy đi, và làm như vậy!"

Nhân đọc nhiều bài tường thuật vụ động đất và sóng thần tại Nhật - nhất là thái độ của người Nhật- già trẻ trai gái - trước biến động thương đau, tôi đă học được thế nào là "hy sinh mạng sống ḿnh để cứu người khác - mặc dầu không hề quen biết người đó là ai...

Một câu chuyện rất cảm động về sự hi sinh của con người trong trận động đất đang được cư dân mạng lan truyền nhanh chóng. 

... Tôi đang khóc. Tôi vừa gọi điện cho một người bạn của tôi đang sống ở Nhật. Cô ấy sống ở Sendai, và các bạn biết đấy, thành phố này chịu thiệt hại lớn nhất về người và tài sản. Cô ấy vẫn ổn, cả gia đ́nh cô ấy nữa, nhưng cô ấy đă khóc nức nở khi gọi điện cho tôi, và sau khi nghe cô ấy kể chuyện, bây giờ tôi đang khóc.

Cô ấy nói cô ấy đang ở trên phố khi cơn động đất diễn ra cùng với mẹ và đứa em trai 2 tuổi. Và rồi sóng thần ập đến. Nước tràn nhanh đến nỗi mặc dù đă trốn được vào một căn nhà bên đường, họ biết rằng mực nước rồi sẽ dâng cao rất nhanh, và họ phải t́m chỗ trốn khác trước khi bị chết đuối. Họ không ngừng kêu cứu, và một người đàn ông đă nh́n thấy họ từ ban công căn nhà phía sau. Rồi người đàn ông đó ngay lập tức nhảy xuống khỏi ban công xuống nước, giúp bạn tôi, mẹ cô ấy và cậu em trai trèo lên ban công vào căn nhà. Nước lúc đấy càng ngày càng mạnh, không thể đứng vững được nữa. Mẹ bạn tôi kiên quyết để những đứa con của ḿnh lên trước, sau đó người đàn ông đứng dưới đỡ bà ấy lên.

Sau khi cả ba người trèo lên ban công yên ổn, mẹ của bạn tôi nắm lấy tay người đàn ông và kéo ông ấy lên. Bất chợt một chiếc ô tô (trong hàng trăm chiếc) bị nước cuốn tràn tới đúng hướng người đàn ông đó. Mọi người ở bên trên gào thét, nhưng rồi đột nhiên, người đàn ông ấy giật khỏi tay mẹ bạn tôi, khi mà chiếc ô tô tràn tới, để bà ấy không bị kéo theo xuống nước. Chiếc ô tô đâm vào ông ấy và cuốn ông hất đi.

Bạn tôi và gia đ́nh cô ấy an toàn, nhờ một người lạ, người đă tặng cả cuộc sống để cứu lấy họ. Ông ấy đă có thể sống sót an toàn trong ṭa nhà, nhưng ông ấy đă nhảy xuống nước. Tôi đă rất cảm động khi nghe câu chuyện này, tôi nghĩ nó chỉ có thể có trên phim mà thôi.

Tôi không biết tên người ấy, hay người đàn ông đó là ai…nhưng tôi muốn dành cho ông ấy một khoảng khắc đặc biệt khi cầu nguyện tối nay, và cả trong tương lai nữa.

Ông ấy là một anh hùng thực sự.

----------------------------------------------------

"Em bé 9 tuổi dạy tôi học biết làm người."

Bài trích từ email TNIC của tác giả Trần Khải
... Mấy ngày nay tôi chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động về t́nh người trong hoạn nạn lắm nhưng có một chuyện khiến tôi cảm động nhất đă khiến một người lớn như tôi từng có bằng Tiến sĩ công học ở Đại học Đông Bắc (Tohoku Dai) cũng phải hổ thẹn về một bài học làm người.
Câu chuyện tối hôm kia tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng tôi chú ư đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến phiên của nó th́ chắc chẳng c̣n thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục th́ động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đă chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nh́n thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội ḍng nước mắt khi nghe tôi hỏi đến thân nhân. Nh́n thấy nó lạnh run lập cập tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô t́nh bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài,tôi nhặt lên đưa cho nó và nói: “Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói“.
Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Tôi nghĩ b́nh thường tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng. Tôi sửng sốt và ngạc nhiên vô cùng, mới hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nó trả lời: “Bởi v́ c̣n có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ“.
Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để nó và mọi người đang xếp hàng không nh́n thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đă có thể dạy một thằng có ăn có học từng có bằng tiến sĩ như tôi một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh. Tôi nghĩ một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đă biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này giờ đây đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.
Lên đây rồi bây giờ tôi mới thấm thía câu nói của vị thiền sư phụ của tôi ở Tokyo trước khi lâm chung dạy lại cho tôi đó là “Nhân sinh nhất mộng, bất luận kiến tâm, Tâm vô sở cầu thị Phật“. Cái sự hy sinh v́ người một cách vô ngă của đứa nhỏ 9 tuổi khiến tôi ngộ ra được những điều cả cuộc đời bon chen của ḿnh tôi chưa nhận thấy được. Tôi nhường khẩu phần ăn tối của tôi cho thằng bé để nhận của nó một lời cám ơn, c̣n nó cho đi cả buổi ăn tối của nó một cách vô tư không so đo dù nó đói c̣n thê thảm hơn tôi nhiều và chắc c̣n phải đói nhiều trong cả cuộc đời v́ không gia đ́nh nữa...”

Cậu bé đánh giầy

Ông nhà giàu dạo bước
Trên phố quen hoàng hôn
Gặp chú đánh giày buồn
Lam lũ gầy khổ sở 

Chú nhóc năn nỉ mời
Ông đánh giày cho con
Để kiếm vài đồng gầy
Mua cơm nuôi em nhỏ

Chạnh ḷng thương trẻ khó
Ông lơ đăng gật đầu
Có đáng là bao nhiêu
Vài ba đồng tiền lẻ

 Giày xong ông móc ví
Đưa tờ 200 ngàn
Chú bé cầm ngần ngừ
Ông chờ con đi đổi

5 đồng thôi ông hỡi
Đủ bữa tối hôm nay
Anh em con gặp may
Xin ông chờ một chút …

Đă qua 30 phút
Cậu bé không trở về
Ông lắc đầu : chán ghê
Trẻ nghèo hay gian lắm …

 
Cơm tối xong đứng ngắm
Trăng mới mọc gió hiu
Trong vườn hoa thơm nhiều
Quên bực ḿnh trẻ gạt …

Chuông cửa reo, tiếng quát
Đi chỗ khác mà xin
Nghèo khổ biết phận ḿnh
Lộn xộn tao bắt nhốt …

Ông thong thả cất bước
Thấy một nhóc gầy g̣
Đang mếu máo co ro
Giống tên đánh giày khi năy …

Có việc ǵ đấy cháu
Từ từ nói ta nghe
Anh bảo vệ yên nha
Đừng làm trẻ con sợ …

Thằng bé con ấp úng
Hồi chiều nay anh tôi
Cầm tiền của ông rồi
Băng qua đường đi đổi

Chẳng may bị xe cán
Găy mất chân rồi ông
"Một trăm chín nhăm đồng"
Bảo t́m ông trả lại

Anh tôi giờ nằm liệt
Chỉ muốn xin gặp ông …
Một lần nữa chạnh ḷng
Rảo bước theo thằng bé

Đến ổ chuột xập xệ
Gặp thằng anh đang nằm
Mặt xanh tái như chàm
Thở ra tuồng hấp hối

Nói gấp hơi như vội
Xin ông thương em con …
Cha mẹ đă không c̣n
Con đánh giày nuôi nó …

Nay không may con khổ
Chỉ xin ông việc này ! …
Cho em con đánh giày
Mỗi ngày cho ông nhé …

Kiếm lấy vài đồng lẻ
Mua cơm sống mà thôi …
Chợt thằng anh duỗi tay
Hơi thở lịm như tắt …

Ông già trào nước mắt
Ta sẽ lo em con
Cho ăn học b́nh thường
Như bao đứa trẻ khác

 
Cứ b́nh tâm an lạc
Bệnh viện tiền ta cho …
Thằng anh đă xuội lơ
Hồn bay về thiên giới

Nhân cách nghèo cao vợi
Môi nhợt thoáng nụ
cười
Nó sống trọn kiếp người
Dù nghèo nhưng tự trọng

 

"Thần Khí Chúa
ngự xuống trên tôi, sai tôi đi..."

"... hăy an ủi, an ủi dân Ta!"

* những nạn nhân của sự gian ác, hiềm thù, độc dữ;




* các em bé bị nhiễm bệnh aids từ lúc mới sinh;


* những người nghèo khổ, lam lũ trong cuộc sống hằng ngày...







* chia sẻ nỗi khổ tâm của những người mẹ túng thiếu
mà phải chăm sóc con cái bị bệnh ung thư máu;

"... chẳng thà nó chết,
chứ bao lâu nó c̣n thoi thóp th́ tôi không nỡ để nó đau đớn, thiếu ăn...
"

* đem đến cho các em kém may mắn một nụ cười, một niềm "vui mừng và hy vọng"...



 


 

 






Life is the greatest Gift from God,
Enjoy Life and Share with others Happiness and Joy of Life!











"Chúa cho tất cả - Chúa lấy lại tất cả = xin chúc tụng Chúa!"
video = mù - què - cô nhi ... Danh Cha cả sáng

AMEN! AMEN! AMEN!
video (in Khmer)