ĐAU KHỔ TRONG KITÔ GIÁO
|
|
I. DẪN NHẬP
Đau khổ, một vấn đề nhân sinh, một vấn nạn, một thách đố… của triết học,
của văn chương, của tâm lư học, của mọi suy tư khôn ngoan, nhưng trên
hết, có thể nói là của mọi tôn giáo (tôn giáo nào cũng đề cập đến vấn đề
đau khổ). Từ xưa tới nay, con ngưới đă tốn biết bao giấy mực để bàn về
vấn đề nhức nhối của kiếp người này. Mọi cố gắng, t́m ṭi nghiên cứu
mong t́m được câu trả lời về nguồn gốc, ư nghĩa của đau khổ, nhưng quan
trọng hơn vẫn là cố gắng t́m một liều thuốc khả dĩ chữa trị cho “căn
bệnh trầm kha” này.
Nhưng khốn nỗi! Khi con người gặp đau khổ, mọi giải thích, khuyên răn
xem ra là trở nên vô nghĩa. Mọi bàn luận, suy tư phải dừng lại trước
kinh nghiệm đau khổ của chính mỗi người.
Đến lúc không chịu nỗi con người t́m cách tránh khổ, khi tránh không
được, con người chạy đến tôn giáo, v́ có nhiều tôn giáo chỉ cho người ta
phương pháp tránh đau khổ.
Tôn giáo không chủ trương tránh khổ, thứ nhất v́ đó là điều không tưởng.
Đau khổ sinh ra do ḷng ham muốn, mà nhiều khi có có những ham muốn cao
thượng, tốt đẹp, nay diệt ham muốn, chẳng những diêït luôn cả những ham
muốn cao cả, hướng thượng nơi con người ta?
Thứ đến, tránh đau khổ chỉ là một phương cách tiêu cực. Chấp nhận đau
khổ một cách anh hùng mới là phương cách tích cực. Huống chi đau khổ c̣n
cần thiếtđể tôi luyện con người cho càng ngày càng tốt đẹp hơn. Tất cả
ai có kinh nghiệm chấp nhận đau khổ trong ư thức đều công nhận rằng nhờ
đó đau khổ bị triệt tiêu và tan vỡ nên dũng lực hơn, tốt đẹp hơn.
Lâu nay, những người công giáo chân chính đều t́m thấy trong đau khổ có
những ư nghĩa thâm sâu. Qua mỗi dịp đau khổ, ta t́m thấy một bài học sâu
xa Chúa muốn dạy ta, hay huấn luyện cho ta có một khả năng, đức tính nào
đó trên bước đường t́m về chân lư là chính Chúa.
Đau khổ cũng là một mầu nhiệm, và bởi là mầu nhiệm, sự hiện hữu của đau
khổ cũng vượt quá sự hiểu biết của loài người, đồng thời cũng là món qùa
cần thiết và qúi báu Chúa ban cho nhân loại. Từ đó, thái độ của con
người trước đau khổ là đón nhận với ḷng hân hoan và cảm tạ Thiên Chúa.
Chỉ bằng đau khổ, Thiên Chúa toàn năng mới có thể cứu nỗi chúng ta,
ngoài đau khổ, không c̣n con đường cứu rỗi nào khác. Như thế, qủa nhiên
đau khổ là một mầu nhiệm, vượt qúa sự hiểu biết của loài người với tất
cả những hạn hẹp của đầu óc một loài thụ tạo.
II. ĐAU KHỔ LÀ G̀
Đau khổ là một trạng thái của hạnh phúc vốn là sự ḥa điệu nội tâm, an
nhiên tự tại. Đau khổ phá vỡ sự ḥa điệu đó do nhiều nguyên nhân: hoặc
thể lư, hoặc thuộc tinh thần, t́nh cảm… tùy theo quan điểm triết học,
tâm lư học hay tôn giáo, đau khổ mang nhiều sắc thái khác nhau, từ đó
đưa đến những giải quyết khác nhau. Xin tŕnh bày khái quát một số quan
điểm về vấn đề đau khổ.
1. Tâm lư học
Đau khổ là một trạng thái t́nh cảm phát sinh từ một khuynh hướng không
được thỏa măn những nhu cần thiết yếu của con người. Tuy nhiên, trong
thực tế, có mấy ai hoàn toàn măn nguyện với chính bản thân của họ đâu?
Nỗi khát vọng sâu thẳm trong ḷng người ta ai đo cho được?
Khát vọng vừa lôi kéo con người lên cao, vừa đưa đẩy con người rời xa
những thực tại căn cốt nơi chính họ, khiến họ luôn băn khoăn t́m kiếm
những thứ hạnh phúc và hoan lạc ở một chốn xa xôi nào đó, mà vô t́nh phủ
nhận chính những giá trị thiết thực trong nội tại của bản thân và rất
cận kề với cuộc sống của cá nhân họ. Con người đau khổ cũng do thiếu
niềm tin nơi chính ḿnh và nơi cuộc sống. Bởi thế con người luôn bị dày
ṿ với biết bao điều gai chướng, luôn bị xâu xé bởi biết bao nỗi quay
quắt khó chịu chỉ v́ ai không biết khoan hồng với kẻ khác luôn mang
trong ḿnh cái khổ của ḷng kiêu ngạo.
Thái độ thiếu tin tưởng vào chính ḿnhdễ xô đẩy con người rơi xuống hố
thẳm của sự chán chường, vô vọng, họ muốn buông xuôi tất cả, để mặc cho
đời ḿnh cứ gieo neo, cứ phiêu dạt theo cơn lốc xoáy của kiếp phù sinh
điên đảo. Nhật Quang đă từng khẳng định: “trên đời thực ta không có mấy
người sinh vào ngôi sao xấu. Người ta thất bại thường là v́ thiếutự tin,
v́ không dám liều, v́ thất vọng”. Chủ trương sống thụ động, lười nhác đă
chôn sâu con người trong nấm mồ nghiệt ngă của đau khổ. Foch đă nhắc nhở
những người chỉ co ro ở xó tối của cuộc đời để nguyền rủa thân phận bọt
bèo của ḿnh: “đừng làm cho việc cỏn con ra bi thảm. Hăy giản dị hóa
việc gian nguy”. Khi cuộc sống trở thành “gánh nợ đời” siết chặt đôi vai
yếu nhược của con người: họ cứ măi kéo lê số kiếp đắng cay của ḿnh trên
những nẻo đường chông gai sỏi đá, gắng gượng chống chọi với những bảo tố
cuồng phong nổi lên trên biển đời. Sự cay nghiệt của cuộc sống rất có
thể trở thành mồi lửa làm bùng cháy lên những cơn nổi loạn khủng khiếp
nơi những kẻ đă từng tù túng, giam hăm lâu dài trong cảnh cùng cực. Họ
sẽ bất chấp tất cả, phá đỗ tất cả, để giải tỏa phần nào nỗi uẩn ức bị
dồn nén bấy lâu nay trong tiềm thức của họ: “sầu đau là vú nuôi của điên
loạn” là vậy.
Khi con người c̣n đang măi mê, loay hoay với những nỗi đau của thân xác
và tâm lư nơi bản thân, kẻ thù “cô đơn” lại thừa cơ xông đến tấn công họ.
Ôi sự trống vắng cô liêu của tâm hồn con người c̣n thê thảm hơn cả sự
hoang vu, chết chóc nơi xa mạc cằn cỗi! Con người vốn là một sinh vật xă
hội, luôn tha thiết chia sẽ với anh em đồng loại của ḿnh những tâm tư,
t́nh cảm, kiến thức, kinh nghiệm… để mong được hiểu biết, được cảm thông,
được thăng tiến theo nhịp bước của tha nhân. Do đó, nếu có ai lỡ thất
bại trong tương quan với xă hội v́ chính trở ngại của chính cá nhân ḿnh,
tâm hồn họ trở nên băng hoại, khốn đốn, quạnh hiu. Một thành viên ở giữa
cộâng đồng nhân loại, mà phải sống như một kẻ xa lạvới con người th́ sự
hiện diện của cá nhân đó c̣n ư nghĩa ǵ?
Thật vậy, đau khổ có thể đến với con người từ nhiều phía, nó cũng dư sức
đẩy dồn những con người nhu nhược, yếu thế, bi quan vào ngơ cụt của cuộc
sống để rồi nhận ch́m họ một cách bạo tàn (thời sự thần học số 31. Hiếu
Liêm. Tr 9).
2. Hữu thể học
Đau khổ, hiểu như sự ác là đối nghịch với sự thiện. Sự ác có thể được
hiểu theo hai cách :
Sự ác nơi chủ thể của nó, đó là sự ác theo nghĩa chất thể. Đây là một
thực tại tích cực. V́ sự ác hiểu theo hai nghĩa này chính là chủ thể
thiếu một sự thiện hay hoàn hảo nó phải có.
Sự ác là làm cho chủ thể của nó ra xấu, đó là sự ác theo nghĩa mô thể.
Sự ác này chỉ là: “vắng bóng sự thiện” hay có thể nói là “thiếu sự thiện
hoặc sự hoàn hảo phải có nơi chủ thể”. Sự ác hiểu theo nghĩa mô thể là
không thực tại: v́ nếu nó là thực tại, tất nhiên nó là sự thiện theo mức
độ hiện hữu của nó. Sự ác này không phải là một tùy thểsuông, nhưng là
“sự khuyết phạp một điều thiện riêng”. Thánh Tô-ma viết: “sự ác theo
đúng nghĩa chỉ là t́nh trạng thiếucái ǵ mà một vật tự nhiên có và phải
có”.
Như vậy, tuy sự ác không phải là một thực tại, nhưng nó cũng không phải
là hư vô (thời sự thần học số 31. Hiếu Liêm. Tr 10).
II. MỘT VẤN NẠN LỚN: TẠI SAO?
1. Nguyên nhân đau khổ
“ Dưới bầu trời này, mọi sự đều có lúc , mọi việc đều có thời” (Giảng
viên 3,1). Chính cái “lúc”, cái “thời” đó là nguyên nhân gây bao đau khổ
cho con người nào là hạn hán, mất mùa, thiên tai, lụt lội, núi lửa, động
đất… những điều này xăy ra ngoài tầm dự kiến, ngoài khả năng chống đỡ
của con người. Thiên nhiên vẩn biến chuyển từng ngày từng giờ, và luôn
có những bất trắc. Tuy nhiên, cũng phải nh́n nhận rằng, con người đă tác
động một phần lớn lên môi trường thiên nhiên, nên nhiều khi chính ḿnh
phải gánh chịu những hậu qủa. Đúng là “gậy ông đập xuống lại dần lưng
ông”.
Nhiều khi sự đau khổ nằm ngay trong tiến tŕnh phát triển của con người,
bóng tối nằm ngay dưới đế đèn đang chiếu sáng. Nếu có một mùa xuân cuộc
đời đầy vui tươi tăng trưởng, sức khỏe dẻo dai th́cũng có một mùa xuân
tuổi già, bệnh tật, mỏi mệt… Nếu xét đau khổ như một khiếm khuyết, sự
bất toàn, th́ điều đó nằm sâu ngay trong thân phận của mỗi chúng ta. Và
có lẽ, đỉnh cao của sự bất toàn, của giới hạn, của đau khổ đó chính là
cái chết, điều mà không ai có thể từ chối và trốn tránh khỏi (thời sự
thần học số 31. Hiếu Liêm. Tr 11).
2. Tại sao Thiên Chúa lại cho phép xảy ra đau khổ?
Là những người có đức tin, chúng ta có thể nh́n vấn nạn “tại sao có đau
khổ?” dưới một khía cạnh khác: tại sao Thiên Chúa cho phép những đau khổ
xảy ra như thế? Nếu Thiên Chúa là đấng tốt lành và quyền năng, tại sao
Ngài lại để một đứa trẻ sơ sinh chết v́ bệnh AIDS ngay khi lọt ḷng mẹ?
Hay là Thiên Chúa chẳng tốt lành và Ngài cũng chẳng có quyền năng?
Có lẽ đây không phải là câu hỏi mới mẽ ǵ, từ ngàn xưa con người đă đặt
ra những vấn nạn như thế. Trong Kinh Thánh Cựu Ước, chúng ta cũng bắt
gặp những tư tưởng như vậy:
“Lạy Chúa, sao Chúa nỡ đứng xa, ngày khốn quẫn, sao Ngài đành ẩn mặt?” (Tv
10, 1)
Hoặc:
“Mắt của Ngài thật quá tinh tuyền , không thể chịu đựng được điều gian
ác. Ngài không thể nh́n xem cảnh khốn cùng, tại sao Ngài cứ đứùng nh́n
quân phản bội. Sao Ngài lặng thinh, khi kẽ gian ác nuốt chửng người
chính trực hơn ḿnh?” (Kha-ba-cúc 1.13).
Và c̣n nhiều câu chất vấn như thế nữa vang vọng trong Kinh Thánh. Thiên
Chúa dường như vẫn lặng thinh không đáp trả? Thiên Chúa thích im lặng.
Gần chúng ta hơn, biến cố 11. 09. 2001 ở Mỹ, trung tâm thương mại thếâù
giới bị khủng bố, hàng ngàn người bị thiêt mạng. C̣n ở Việt Nam, ngày
29. 10. 2002 cuộc hỏa hoạn khủng khiếp xảy ra ở trung tâm thương mại
Quốc tế, hàng trăm người thiệt mạng, có ngưới cháy đen không c̣n có thể
nhận diện… sự dữ và đau khổ vẫn là nỗ ám ảnh con người (thời sự thần học
số 31. Hiếu Liêm. Tr 13).
3. Thiên Chúa muốn con người phải đau khổ sao?
Cách chung, người ta thường nh́n đau khổ như cách thức Thiên Chúa thử
luyện con người. Sự giải thích này đem lại nguồn an ủi nào đó cho
nhữngngười đang gặp mất mát, tuy nhiên cũng dễ làm cho người ta hiểu
Thiên Chúa như một người nhỏ mọních kỷ.
Thiên Chúa của Kinh Thánh, Thiên Chúa của mạc khải, không hề muốn con
người phải đau khổ. Thiên Chúa chúc lành cho Abraham, để qua ông, một
ḍng dơi đông đúc ra đời. Thiên Chúa đă cứu Môsê, dân được giải thoát
khỏi ách nô lệ Ai Cập. Thiên Chúa đă ban lề luật để hướng dẫn dân. Ngài
yêu thương mọi người, đặc biệt là cô nhi, qủa phụ. Thếù nhưng con người
khước từ t́nh yêu Thiên Chúa và như thế con người đau khổ. Các ngôn sứ
đă cảnh báo dân về những hành vi xấu xa của họ, những hành vi này tự bản
chất sẽ dẫn con người đến đau khổ. Thiên Chúa đă nói qua miệng ngôn sứ
Isaia:
“Có người mẹ nàoquên được con thơ của ḿnh, hay chẳng thương đứa con
ḿnh đă mang nặng đẻ đau?Cho dù nó có quên đi nữa, th́ Ta, Ta cũng chẳng
quên ngươi bao giờ” (Is 49, 15).
Thiên Chúa như người mẹ hiền, chẳng lẽ Người lại gởi đau khổ đến để thử
thách chúng ta hay sao?
Kinh Thánh cho chúng ta thấy dân Israel thường kêu cầu Chúa khi họ gặp
thử thách, gian nan và thậm chí họ c̣n kêu trách Thiên Chúa nữa. Tuy
nhiên, sâu xa họ vẫn thấy rằng Thiên Chúa hằng nâng đỡ, yêu thương và
quan pḥng.
Tóm lại, Thiên Chúa không hề muốn con người phải đau khổ. Đôi khi, chính
con người gây đau khổ cho ḿnh, có khi v́ những chọn lựa sai lầm của bản
thân, có khi phải hứng chịu hậu qủa do việc làm của người khác… Thế
nhưng, những điều đó xảy ra, không có nghĩa là Thiên Chúa muốn con người
phải Đau khổ. (thời sự thần học. số 31. Hiếu Liêm. tr 15).
4. Đừng đỗ lỗi cho Thiên Chúa
Để hiểu được vai tṛ của Thiên Chúa trong những nỗi đau khổ của con
người, có lẽ chúng ta phải xem lại những hiểu biết của ḿnh về Thiên
Chúa. Thiên Chúa toàn năng phải chăng được hiểu là người điều khiển tất
cả mọi việc? Nếu Thiên Chúa toàn năng, tốt lành, điều khiển mọi chuyện,
tại sao vẫn xảy ra bao điều bất công, đau khổ? Đây là câu trả lời của
Rabbi Do Thái, Haroid Kushner, ông đă quan niệm đau khổ đến từ những
chọn lựa luân lư, cũng như đến từ những nguyên nhân tự nhiên khác.
Tại sao người lành phải chịu bao đau khổ? Một nguyên nhân lư giải điều
này là do con người đôi khi đă sử dụng tự do của ḿnh mà xúc phạm đến
người khác. Tự do là điều cao quí Thiên Chúa ban tặng cho con người, nên
dù con người có lạm dụng, Người cũng không rút lại tự do đó. Con người
tự do đến đến độ có thể khước từ cả Thiên Chúa, do vậy Thiên Chúa chỉ
xót thương chứ không ra tay chận đứng tự do của con người (Xc. When bad
things happen to goople, tr. 81)
5. Thiên Chúa không can thiệp trực tiếp vào những định luật tự nhiên
Từ khi tạo dựng, Thiên Chúađă đặt để nơi thiên nhiên những định luật
riêng của nó. Mặt trời là phát nhiệt và chiếu sáng, lửa có khả năng
thiêu đốt… Nếu ta quan sát kỹ, dù là một sinh vật nhỏ bé nhất, ta vẫn
thấy bên trong đó là một bộ máy tinh vi, Thiên Chúa đă “lập tŕnh” sẳn
cho từng loài. Và cứ theo lập tŕnh đó, muôn sự vận hành , Thiên Chúa
không trực tiếp can thiệp vào qui luật tốt lành Người đă đặt để đó.
Và như vậy, chúng ta không thể qui trách nhiệm cho Chúa về vụ động đất
cả hàng ngàn người vô tội thiệt mạng, về những trận lũ lụt khũng khiếp
tàn phá thiên nhiên và con người… Động đất, thiên tai… không phải là
hành động nổi khùng của Thiên Chúa. những điều này xảy ra là do vận hành
của qui luật tự nhiênmà thôi. Thiên Chúa vẫn công bằng, yêu thương,
không hề bất công và ruồng bỏ con người. Thiên Chúa vẫn quan tâm con
người bằng cách cho họ can đảm để vượt qua những gian nan: và có thể qua
những khó khăn, ḷng người sít lại gần nhau hơn (xc Sđd tr. 58 - 60).
IV. Ư NGHĨA CỦA ĐAU KHỔ
1. Ư nghĩa của đau khổ theo niềm tin Kitô giáo
Nơi khuôn mặt của Đấngtử giá, ư nghĩa đích thực của đau khổ được biểu lộ.
Nơi Người, đau khổ không chỉ c̣n là một truyện thường, nhưng đă trở
thành một lư tưởng huyền nhiệm. Nó không c̣n là một h́nh phạt đè bẹp hay
một gánh nặng mà người ta phải kéo lê v́ bị Thiên chúa dọa phạt: nó là
một lễ dâng tự t́nh chấp nhận và được dâng lên Cha trên trời, trong một
nhiệt t́nh mến yêuđền tạ.
Tiếng kêu yêu thương: “Ta khát”. Sự chua chát đắng cay oán hờn không hề
có chỗ trong tâm t́nh của Ngài. Tiếng kêu cuối cùng của Chúa Giêsu là
lời tuyên xưng niềm phó thác trọn vẹn trong tay Cha. Sự chết cũng như
đau khổ đă được đón nhận trọn vẹn.
Chúa Giêsu chịu đau khổ tột độ tới cả chổ tâm t́nh thâm nhất với Chúa
Cha, nhưng Người không để ḿnh hoảng sợ, Người duy tŕ một niềm cậy
trông không lay chuyển, một xác tín được Cha dẫn đưa cách vững chắt
trong cuộc mạo hiểm thập giá.Từ nay khuôn mặt đau khổ Kitô giáo sẽ là
khuôn mặt an b́nh (Đấng chiến thắng nhờ đau khổ. J. Gatlot. tr 30).
2.Chúa Giêsu chiến thắng nhờ đau khổ
Đau khổ không phải là đích điểm, nó là một hành tŕnh, nó luôn luôn loan
báo một hạnh phúc cao hơn. Chúa Giêsu đă nhiệt liệt yêu Cha và yêu loài
người suốt quăng đời kư thế, cuộc khổ nạn đă giúp Người đưa t́nh yêu này
tới tột độ, một t́nh yêu như thế đă vinh thắng ngay giữa ḷng đau khổ,
v́ nó tự nuôi dưỡng bằng đau khổ, nó biến đau khổ thành t́nh yêu.
Như vậy đau khổ không c̣n làm suy yếu hay đè bẹp, dĩ nhiên nó vẫn c̣n
giữ tính chất phiền hà, vẫn c̣n là một vết thương, nhưng nó trở thành
vết thương t́nh mở rộng trái tim cho một t́nh yêu mạnh mẽ hơn và hoàn
toàn hơn.
Chính trong cuộc khổ nạn mà ta thấy được tầm vóc nhân lọai của Chúa
Giêsu. Ngôi lời nhập thể hẳn đă không trọn vẹn ôm ấp thân phận con người,
nếu Người tránh né đau khổ.
Mặt khác, Nếu đau khổ phô bày con người trong yếu hèn thể lư và trong
cao cả tinh thần, nó đă biểu lộ chính Thiên Chúa nơi Đức Giêsu…
Đức Kitô trên thập giá đó chính là Thiên Chúa giải quyết vấn đề đau khổ
không phải bằng một giải pháp bên ngoài do phân định toàn năng của Người,
nhưng bằng cách đích thân đến chịu đau khổ và bằng cách cảm nghiệm từ
bên trong thực tại rất cay đắng và nặng nhọc này?
Đau khổ trở thành người mặc khải Thiên Chúa. V́ chính trên khuôn mặt đau
thương của Đức Kitô xuất hiện đặc tính căn bản nhất của hữu thể thần
linh: “Thiên Chúa là t́nh yêu” (1Ga 4, 16), (mầu nhiệm đau khổ. Lê Duy
Thuấn. tr 32).
Đau khổ sẽ chẳng bao giờ đánh mất dung mạo thần linh mà Chúa Giêsu ban
cho nó. Các tín hữu được mời gọi dấn thân vào đau khổ theo gương Thầy
như là một công tŕnh thần linh. Đó là Thiên chúa lôi kéo họ chịu đau
khổ như chính Người đă chịu, cũng như Người đă cho họ có khả năng yêu
mến bằng t́nh yêu Thiên Chúa, Người cũng sẽ cho họ sức mạnh để chịu đau
khổ theo cách thức Thiên Chúa. Do đó chẳng những không làm giảm thiểu
con người, mà đau khổ c̣n làm phát triển trong họ sự hoàn thiện của
Thiên Chúa.
Thế nhưng vào lúc mà Người bị tước đoạt mọi phương tiện hành động nhân
loại th́ thật sự Người lại có hiệu lực một cách tuyệt vời theo chương
tŕnh Thiên Chúa định liệu. Nhờ đau khổ và sự thất bại đó, Người chiếm
được phần rỗi cho cả loài người. Như vậy ĐứcKitô đă biến đau khổ thành
dụng cụ cứu độ, thành đại phương tiện giải thoát. Người mời gọi chúng ta
tin rằng: mọi đau khổ được gửi đến cho chúng tanhư một sứ mệnh cứu rỗi,
rằng nếu biết quăng đại đón nhận và dâng hiến, đau khổ sẽ góp phần vào
việc biến đổi thế giới, và làm cho nhân loại nên tốt hơn. Khi con người
đă mất tất cả, họ vẫn c̣n đau khổ làm gia tài. Khi một cuộc sốngxem ra
vô dụng, mất hết hiệu năng nhân loại, nó vẫn c̣n có thể chiếm được một
hiệu năng ưu việt nhờ dâng hiến chính sự vô dụng đó, nhờ khiêm nhường
chấp nhận sự bất lực này. (Đấng chiến thắng nhờ đau khổ. J. Gatlot, tr
50).
3. Đau khổ thanh luyện đức tin của người Kitô hữu
Chúng ta không nên tin rằng những đau khổ xảy đến là dấu hiệu Thiên Chúa
lăng quên hay khinh chê chúng ta, nhưng chúng ta hăy coi đó là dấu hiệu
rơ ràng nhất chứng tỏ Thiên Chúa săn sóc chúng ta, v́ tẩy rữa tội lỗi
chúng ta, cho chúng ta cơ hội để chiến đấu, để rèn luyện bản thân… biết
như thế, chúng ta đừng buồn phiền trong những thử thách nhưng hăy vui
mừng hớn hở như Thánh Phaolô nói: “bây giờ tôi vui mừng trong những đau
khổ của tôi”. Bổn phận của một tâm hồn quảng đại là say yêu đó là đón
nhận những nghịch cảnh và những đau buồnmột cách dũng cảm, là chịu đựng
những thử thách. Nhưng tốc độ của sự dũng cảm và dấu hiệu của một linh
hồn tỉnh thức vượt trên mọi t́nh cảm nhân loại, là biết tạ ơn Đấng đă
cho thử thách xẩy đến” (Thánh Gioan Kim Khẩu), (Đấng chiến thắng nhờ đau
khổ. J. Galot. tr 39).
Thánh Âu tinh nhận xét: “Nếu Thiên Chúa luôn luôn để cho bạn được thịnh
vượng, ban cho bạn dồi dào mọi của cải mà bạn chẳng phải chịu một khổ
cực, một phiều phức, một lo âu nào ở đời tạm này, th́ bạn sẽ cho những
lợi ích vật chất đó là của quí nhất Thiên Chúa ban cho tôi tớ của Ngài,
và bạn sẽ chẳng c̣n ước mong từ nơi Chúa những sự tốt lành hơn. V́ thế,
ở đời này Chúa pha vào những của cải dịu ngọt độc hại này biết bao chua
xót cay đắng, để chúng ta biết t́m những của cải dịu ngọt bổ ích khác”.
Thánh Cyprianô nói: “đau khổ là cánh cho tôi bay thẳng về trời”. Các nhà
tư tưởng và tâm lư học đều thú nhận rằng một đời sống ủy, một đời sống
hưởng thụ dầu chính đáng không thể đi đôi với một lư tưởng cao đẹp. Hơn
nữa, những dể chịu của đời sống, sự thoát khỏi moiï lo lắng vật chất,
rồi tiện nghi, không đem lại nghịlực và thường thường đưa đến chổ buông
tuồng bừa băi (Tin Mừng về đau khổ. E. Hocedez, S.J. tr 39).
4. Đau khổ là lời mời gọi sống yêu thương
Kinh nghiệm về đau khổ cho chúng ta một tâm hồn mới, làm cho chúng ta
hiểu những đau khổ của kẽ khác, nhất là đau khổ của Chúa Kitô, và thông
cảm với những đau khổ đó. Người ta chỉ thực sự thông cảm với điều chính
họ đă trăi qua, những người luôn luôn khỏe mạnh không hiểu được những
người đau yếu và sự bất lực của họ, và những ai chưa khóc không thể biết
những chua xót của nước mắt.
Thật là một kỳ diệu không ngờ. Chính Chúa cũng qua trường đau khổ: Chúa
đă tự đào tạo để làm vai tṛ lănh đạo, và làm thầy thượng tế của nhân
loại bằng đau khổ, nhờ đau khổ Chúa đă gặp được sự hoàn tất và sự trọn
hảo như Chúa đă mạc khải cho chúng con qua thánh thư gửi cho giáo dân
Hy-bá (mầu nhiệm đau khổ. Lê Duy Thuấn. tr 50).
“Khi c̣n sống trong xác thịt, Người đă lớn tiếng kêu van khóc lóc nài
xinĐấng có thể cứu Người khỏi chết, và v́ Người có ḷng đạo đức nên đă
được nhận lời, dẫu là con Thiên Chúa, Người đă học vâng lời, bởi những
đau khổ Người phải chịu và sau khi đă hoàn tất, Người đă trở nên nguồn
sự sống đời đời cho những ai vâng phục Người” (Dt 5:7-9).
5. Người Kitô hữu trưởng thành trong đau khổ
Đau khổ sẽ dạy cho chúng ta nhiều bài học sẽ giúp chúng ta trưởng thành
hơn, hoàn thiện hơn. Thiên Chúa cũng giống như cha mẹ, rất thương con,
nhưng thỉnh thoảng vẫn sửa dạy con ḿnh bằng h́nh phạt v́ lợi ích riêng
của nó.
Sự quan pḥng của thiên Chúa không miễn trừ cho người công chính khỏi
đau khổ, nhưng là thúc đẩy họ vượt thắng khổ đau, để nhờ đó mà tiến bộ
cao dần lên măi về mặt tinh thần. V́ thế, con người phải phân biệt được
giữa một bên là sự dữ tinh thần hay luân lư, tức là những rôí loạntrật
tự, những tai họa và nhữngâu lo kinh hoàng do tội lỗi con người gây ra,
và bên kia là những nghịch cảnh phát nguyên từ những định luật tự nhiên.
Đó là hai loại khổ đau hoàn toànkhác biệt nhau. Loại khổ đau thứ nhất
vừa làm cho đau đớn, lại vừa có hại như nọc độc. Nó gây ra bệnh và làm
cho nhiểm trùng chính ngay trong cái tôi, ngay trong tinh thần, với
những hậu qủa khốc hại trầm trọng hằn sâu trong t́nh cảm và lên trên thể
xác.
Nếu con người biết dùng những động lực của t́nh cảnh bức thiết, th́ t́nh
cảnh bức thiết sẽ tôi luyện và gia tăng ư chí của con người. Cương quyết,
kiên tŕ và can đảm của con người là những đức tính đă được phát sinh ra
do chính những chướng ngại hầu như con người không thể vượt qua nỗi.
Nếu ư thức luân lư đạo đức đă rực sáng lên, nếu ư thức về nhân phẩm cá
nhân bắt đầu đă ló dạng và tiết phát, th́ chính ở ngay trong cuộc đương
đầu với các nghịch cảnh, hay là ở trong khả năng đạt được nhờ biết b́nh
tĩnh chịu đựng chúng một cách sáng suốt và không bao giờ bó tay chịu
thua.
Đau khổ thúc đẩy con người chiến đấu chống lại nó nhờ sự giúp đỡ của
Thiên Chúa và nhờ bàn tay của chính họ, để rồi dần dần vượt thắng đau
khổ bằng cách biến đỗi con người thành một hữu thể ngày càng thiêng
liêng hơn, ngày càng thần linh hơn. Ca dao tục ngữ Việt Nam đă nhận xét
rất thực tế và sâu sắc rằng: “có thân th́ có khổ, có khổ mới nên thân”.
Trong quá tŕnh tiến hoá của loài người, khát vọng hoàn thiện là động cơ,
c̣n nghịch cảnh là nhiên liệu giúp con người thành nhân (thời sự thần
học số 31. Hiếu Liêm. Tr 22).
Phải chăng đau khổ không hiển nhiên là cơ hội lớn nhất và duy nhất để
thánh tông đồ biểu dương tính cách anh hùng của t́nh yêu Ngài đối với
Chúa sao?Và đồng thời đau khổ cũng chẳng là một điều kiện và là sự kích
thích cần thiết cho việc phát triểnnhân cách và vinh quang tinh tuư nhất
của Ngài sao (Đấng chiến thắng nhờ đau khổ . J. Galot, tr 60).
6. Cuối cùng đau khổ vẫn là một mầu nhiệm
Chúng ta có thể loại thiên chúa ra khỏi bức tranh ảm đạm về đau khổ, thế
nhưng vấn nạnvề đau khổ vẫn c̣n đó. Vậy đau khổ từ đâu mà đến?
Chúng ta trởø về câu chuyện của Thánh Kinh, sự đau khổ của ông Gióp là
một điển h́nh. Thiên Chúa không trực tiếp trả lời nguyên nhân nào Gióp
đau khổ. Không phải Thiên Chúa lẫn tránh, nhưng dường như sứ điệp Kinh
Thánh dẫn chúng ta đến điều cao hơn, sâu hơn: chương tŕnh và ư định
Thiên Chúa vượt quá giới hạn của con người. Khoảng cách từ con người đến
Thiên Chúa là vô biên. Ngay cả những thực tại trần gian, con người c̣n
chưa hiểu hết, huống chi là đ̣i hiểu chương tŕnh của Thiên Chúa! như
vậy, vấn nạn sự dữ, đau khổ c̣n đó, đau khổ vẫn là một huyền nhiệm. Câu
trả lời cho vấn đề là: con người tích cực, chủ động đón nhận những biến
cố xảy ra, và biết mở ḷng ra cảm thông hơn với những anh em đồng loại,
hơn là cứ khăng khăng t́m hiểu cho được (thời sự thần học số 31. Hiếu
Liêm. Tr 38).
V. KẾT
Người Kitô hữu không có quyền thất vọng. Họ cần phải nh́n thẳng vào
những thực tại sâu nhiệm nhất của cuộc đời. Họ cần phải lắng nghe những
tiếng th́ thầm yêu thương của Thiên Chúa ở ngay trong tiếng rên siết thê
lương nhất vọng lên từ đáy tim của những con người đang ngụp lặn giữa
những cơn sóng dồn gió dập của kiếp phù sinh.
Đức Thánh Cha Gioan Phaolo II đă thiết tha nhắn nhủ những chủ nhân của
thế giới trong thiên niên kỷ thứ ba sắp tới rằng: “trong ư thức của mỗi
con người, cần phải cũng cố niềm xác tín rằng có một ai đó đang nắm
trong tay ḿnh vận mệnh của một thế giới đang qua đi. Có ai đó nắm giử
ch́a khóa cái chết và hoả ngục. Có ai đó là Anpha và Ômêga của lịch sử
con người, dù là lịch sử cá nhân hay tập thể. Nhất là phải củng cố niềm
xác tín rằng Ai đó là t́nh yêu. T́nh yêu đă hóa thân làm người. T́nh yêu
đă bị đóng đinh vào thập giá và đă sống lại. T́nh yêu luôn hiện diện
giữa loài người! Người là t́nh yêucủa hy lễ tạ ơn. Người là nguồn mạch
hiệp thông không thể cạn khi Người yêu cầu chúng ta: “các con đừng sợ”.
Thực thế, đức tin, đức tin mở lối cho người Kitô hữu nhận diện được ư
nghĩa đích thực và giá trị của đau khổ diễn ra nơi con ngườitrong cuộc
lữ hànht́m về cùng đích tối hậu của nhân trần. Thiên Chúa không cổ vơ
cho cuộc sống khổ đau, nhưng Thiên Chúa vẫn để cho con người vươn ḿnh
thăng tiến trong những nỗi bi cực của nhân trần.
Thực sự chẳng có ai thích t́m đau khổ, người ta muốn tránh bao nhiêu có
thể. Nhưng điều người ta không t́m vẫn tự dưng mà đến. V́ nó như một
phần của cuộc đời con người, dù muốn hay không, chúng ta vẫn phải đối
diện. Vấn đề ta tích cực đón nhận, và t́m ra nơi nỗi đau khổ ấy một ư
nghĩa. Qua đau khổ, ta có cơ hội nhận ra điều ǵ là căn cốtnhất của đời
ḿnh. Cũng chính qua đau khổ thúc đẩy tha nhân phải t́m đếnchia sẻ cảm
thông, nâng đỡ nương tựa vào nhau, đồng hành với nhau, tạo nên sức mạnh
kiên cường của t́nh thương để quật ngă những nỗi nguy nan, hiểm nghèo.
Đau khổ chứa đựng một bài học giúp con người nhận ra thân phận mong manh,
yếu đuối của ḿnh. Sự cảm nhận chân thực đó khơi nên nỗi khao khát thẳm
sâu nhất vọng lên từ tấm ḷng mỗi người là muốn sống yêu thương. Khát
vọng yêu thương vô biên của nhân thế chỉ có thể được thỏa măn khi mọi
người biết cùng nắm tay nhau t́m về với t́nh yêu tuyệt đối và bất tận
nơi Thiên Chúa là Đấng luôn mong mỏi chia sẻ cuộc sống thần linh tràn
trào hạnh phúc cho thụ tạo giống h́nh ảnh Ngài.
CÁC SÁCH THAM KHẢO
1. Nhóm Vinh Sơn Phạm Hiếu Liêm.(2003). Thời sự thần học số 31
2. Lê Duy Thuấn (19891. Mầu Nhiệm Đau Khổ. Nxb Di’s Graphics & Printing
(Hoa Kỳ)
3. J. Galot. Đấng Chiến Thắng Nhờ Đau Khổ.
4. E. Hocedez (1993). Tin Mừng Về Đau khổ. Nxb Taiwan.
5. Thời sự thần học số13