Huynh Grégoire Tân tản bộ trên đường Lê Văn Duyệt đến nhà người bà con, chứng kiến cảnh hăi hùng: một đoàn bộ đội tương đối ô hợp trang bị súng ống đủ loại tiến về công trường Dân Chủ, dẫn đầu là ba (3) vị tăng mặc áo cà sa màu nâu. Hai bên đường vắng tanh, lâu lâu vài người núp trong nhà, hé cửa nh́n ra. Huynh Tân bước nhanh đến nhà người bà con, bấm chuông hồi lâu mới có người lên tiếng: “ai đó?”. Măi một lúc sau mới ra mở cửa. Nói cho ngay, không phải chỉ sau khi “đứa học tṛ” Dương Văn Minh lên tiếng “đầu hàng vô điều kiện” dân chúng vùng Saigon Gia Định mới bị “khủng hoảng”, mà cả tháng nay, dân chúng bị đảo điên v́ những trận “pháo kích bừa băi”, chết sống không ai ngờ trước được; thêm vào đó không thiếu những gia đ́nh đang yên giấc, nghe tiếng gơ cửa hoặc bấm chuông, rồi một hoặc hai người nhà bỗng mất tích.
***
Tiếng súng c̣n vang vọng từ góc đường Công Lư và Hiền Vương: chắc là binh sĩ
VNCH, bất chấp lời hiệu triệu đầu hàng của “đứa học tṛ” tổng thống Dương Văn
Minh, vẫn chiến đấu để bảo vệ dinh phó tổng thống. Nhưng không bao lâu, mọi sự
đều yên tĩnh.
Tôi bước ra đường Hiền Vương, trước khi băng qua đường Duy Tân, một cảnh tượng
làm tôi xót xa: rải rác trên đường Hiền Vương, dưới vài gốc cây rợp bóng, một
vài binh sĩ “thoát y” bộ quân phục, dục ngổn ngang dưới gốc cây, rồi vội vă đi
xa, thân vỏn vẹn quần xà lỏn và áo maillot trắng. “Sự ‘lột xác - đổi đời’ bắt
đầu rồi sao?” tôi tự nghĩ mặc dầu lúc bấy giờ tôi chưa có một ấn tượng khái niệm
nào về sự “đổi đời” theo ư nghĩa của chế độ cộng sản.
Trên đường Duy Tân, gần đến bùng binh Hữu Nghị, một cảnh tượng trái nghịch hẳn
điều tôi vừa chứng kiến trên đường Hiền Vương: người th́ vác trên vai một máy
điều hoà không khí, kẻ th́ máy quạt, hai ba người chung nhau khệ nệ khiêng một
tủ lạnh hay máy giặt, một tốp khác th́ khệ nệ khiêng bộ sofa... từ trong các nhà
dọc theo đường Duy Tân chạy ra. Th́ ra, dù trong hoàn cảnh nào cũng có những
người “tỉnh bơ như người Hà Nội”. Tôi học biết được danh từ “hôi của” từ lúc đó!
Đến sau nhà thờ Đức Bà, bên này đường Thống Nhất, tôi rảo mắt nh́n về hướng Dinh
Độc Lập : cờ xanh-đỏ-sao vàng phất phới. Tôi thầm nghĩ: “tại đây, hơn hai giờ
trước, chắc là ‘đứa học tṛ’ tổng thống Dương Văn Minh bị ép buộc đọc lời hiệu
triệu đầu hàng!”. Một cánh cổng sắt vào Dinh Độc Lập bị cán đổ, và sâu trong sân
trước Dinh Độc Lập, một chiếc xe tăng T54 với khẩu đại bác ngang ngược chỉa
thẳng vào toà nhà oai vệ, từng biểu trưng cho một nền dân chủ tự do của dân miền
Nam suốt hơn 2 thập niên qua.
Khuôn viên trước Dinh Độc Lập tương đối vẫn c̣n ít người qua lại: rải rác đó đây
vài xe molotova và bô đội nón cối trên xe nh́n láo liên. Không biết họ nghĩ ǵ ?
- Nhà cao cửa rộng mà họ chưa bao giờ thấy?
- Những ghế đá công viên rộng răi, những thảm cỏ xanh tươi và nhiều cây cao tươi
tốt phủ bóng, mà họ chưa bao giờ được ngồi xả hơi hóng mát ?
- Đường phố rộng răi, tráng nhựa êm đềm, không một ổ gà, với hai hàng cây hai
bên lề đường Pasteur, phủ bóng mát dịu mà họ chưa bao giờ tưởng tượng được rằng
“một phần của tổ quốc bị Mỹ-Ngụy đàn áp bốc lột đến cùng cực, cần được nhân dân
ta giải phóng” lại có thể ngon lành hơn cả thủ đô yên hàn và phồn vinh Hà Nội
của nhân dân ta ?
Đang đứng như trời trồng ngay ngả ba Duy Tân-Thống Nhất, tôi thấy dân chúng ngày
càng túa đến nhiều hơn: bên cạnh tôi, trên đường Duy Tân, khoảng 15, 20 người
ngước mắt nh́n vài chiếc molotova trực chỉ Dinh Độc Lập, không nói một lời; bên
kia đường Thống Nhất, khoảng 2, 3 chục người cười cười chỉ chỏ. Th́ ra trên một
chiếc molotova, vài chú bộ đội một tay giữ nón cối trên đầu cho khỏi rớt, một
tay chỉ chỏ các ngôi nhà cao lớn, miệng há hốc, trông cũng khá buồn cười!
Bỗng phía bên kia đường Thống Nhất, trong đám đông đứng quanh đó, một người đàn
ông mặc áo sơ mi trắng “đóng thùng” đàng hoàng trong quần tây đen, dường như
muốn giơ tay vẫy chào các chú bộ đội nón cối trên molotova; giơ tay nửa chừng,
mắt láo liên nh́n qua nh́n lại không thấy ai phản ứng ǵ, làm bộ gải tai rờ má,
rồi lại buông tay xuống, lũi ra phía sau và mất dạng...
Trong giây phút, những h́nh ảnh tôi thấy được trong các sách viết về Đức Quốc Xă
tiến vào Paris, và nhất là những h́nh ảnh biểu dương lực lượng của các quân đoàn
trong ngày Quân Lực VNCH 19/6 mỗi năm... hiện rất rơ nét trong đầu tôi. So sánh
với những h́nh ảnh sống động của các chú bộ đội nón cối đang ngồi trên molotova
th́ quả thật, câu hỏi loé lên trong đầu tôi: “Sao có thể như vậy được?”
Trên các xe molotova từ từ chuyển bánh tiến về thủ đô miền Nam, các bộ đội trẻ
trung cười cười nói nói, chỉ chỏ cao ốc này đến cao ốc khác, xem ra rất vui
sướng hớn hở. Nhưng giữa đám đông dân chúng đứng xem hai bên đường, không một
tiếng cười, không một tiếng nói. Gương mặt trông dửng dưng đến lạnh lùng. Thiệt
là “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!”
Cảm thấy mắt cay cay, nước mắt thấm mi, và ḷng buồn tủi xót xa, tôi lủi thủi về
lại trường Đức Minh.