Em Tiến bị ông hiệu trưởng La Thế Dũng phát hiện đă “vô t́nh” đánh rơi tờ
truyền đơn của Phong Trào Liên Tôn chống cộng do linh mục Vàng, ḍng Chúa Cứu
Thế đứng đầu lănh đạo. Bị nhốt vào pḥng kín, bị tra tấn đủ cách, nhưng em Tiến
không hề hé môi khai nguồn gốc của tờ truyền đơn. Em Tiến mới 18 tuổi, học lớp
12, bản tính hiền hoà, đạo đức, gia đ́nh công giáo di cư 54. Trong hoàn cảnh đau
khổ này, em thường kinh nguyện, lần hạt mân côi lắm lúc to tiếng đến độ mấy tên
cai tù la hét ngăn cấm nhiều lần, nhưng em vẫn tiếp tục cầu kinh: bị cực h́nh
đến tột độ rồi, đâu c̣n phải sợ thứ cực h́nh nào khác nữa! Cô đơn cô độc một
ḿnh trong pḥng tối om, biết nhờ vả vào ai khác ngoại trừ kêu cầu Đấng Tối Cao
hằng yêu thương che chở và chạy đến cùng Mẹ Maria hằng yêu thương phù giúp? Hơn
10 ngày trôi qua mà cai tù không cạy nổi miệng em Tiến. “Chẳng lẽ ḿnh đánh cho
Mỹ cút Ngụy nhào c̣n được mà chịu thua thằng ranh con này sao?” Ông cai tù
trưởng được báo cáo cho biết là em Tiến rất sùng đạo. Ông bèn nghĩ đến “mỹ nhân...
đạo kế” - đạo thật hay đạo giả không quan trọng, miễn là đạt được mục đích.
Vài ngày trước lễ Giáng Sinh, pḥng kín chật hẹp đón thêm “con mới”: một chàng
thanh niên trạc độ hơn Tiến trên 10 tuổi bị xô đẩy vào pḥng tối làm “bạn đồng
thuyền đồng hội” với em. Hai ngày đầu, anh bạn mới không nói một câu, chỉ biết
lâm râm “Giêsu Ma... nạy Chúa tôi!” liên tu bất tận. Qua ánh sáng mờ mờ ảo ảo,
em Tiến nhận thấy anh bạn mới tay cầm xâu chuỗi hạt lớn hơn b́nh thường, vân vân
vê vê từng hạt, lâu lâu hôn thập tự giá cỡ cũng lớn hơn b́nh thường, miệng lâm
râm “Giêsu Ma... nạy Chúa tôi là Đấng ṇng nành vô cùng...” Tiến hơi “gờm” khi
thấy bạn mới đến, nhưng anh chàng này “đạo đức c̣n hơn ḿnh nữa” nên Tiến yên
tâm hơn mặc dù không lên tiếng chào hỏi, cũng không “làm bộ đạo đức” mà Tiến
nghĩ là... lố bịch.
Bị nhốt trong pḥng kín lâu ngày, Tiến không c̣n ư thức được thời gian, ngày
tháng. Đêm 24/12, vọng lễ Giáng Sinh, người bạn ngâm nga bài “Silent Night”.
Tiến giật ḿnh hỏi “Đến Noen rồi hả?”, và đó là câu hỏi đầu tiên với người bạn
mới kể từ ngày đồng hội đồng thuyền. “Phải! Em không biết sao?” Im lặng trở lại,
chỉ nghe tiếng người bạn khe khẽ ngâm điệu nhạc “Đêm Đông Lạnh Lẽo Chúa Sinh Ra
Đời...” Đến đoạn “Glo-o-o-o-ria...” em Tiến như bị lôi cuốn vào ṿng âm điệu cảm
động và quen thuộc, chép miệng tiếp “In Excelsis Deo, Glo-o-o-ria...” Nước mắt
Tiến bỗng ứa ra, và trong cơn thổn thức, hát thành tiếng “In Excelsis De-e-o!”.
Cả hai đều im bặt. Không biết anh bạn đang suy tưởng chuyện ǵ, phần Tiến th́
liên nghĩ đến các vị đàn Anh, nghĩ đến từng khuôn mặt các bạn đệ tử, rồi tưởng
nhớ đến khuôn mặt hiền hậu nhưng âu lo của người mẹ trông con, của người em gái
có thể đang chạy đôn chạy chạy đáo t́m tông tích người anh thương mến. Tiến bật
khóc thành tiếng. Tiếng khóc vừa thổn thức vừa bực bội, vừa chua xót vừa hối
tiếc, vừa tự trấn an vừa hy vọng. “Anh Em ḿnh chắc chưa bị chuyện ǵ phiền năo.
Ḿnh quyết không khai báo điều ǵ có thể phương hại đến Anh Em ḿnh...” Tiến tự
nhủ và cầu mong như vậy.
Ba bốn ngày trôi qua, hai người chỉ nói chuyện bâng quơ trên trời dưới mây, t́m
hiểu nhau hơn để cảm thông và chia sẻ với nhau nỗi khổ đau ngục tù cả hai đang
gánh chịu. Người bạn tự giới thiệu là giáo viên trường Phổ Thông tại Cát Lái, đă
chủ trương “lập mộ Hồ Chí Minh trước cột cờ sân trường”, nhưng may mắn không bị
phát hiện, đă từng âm thầm cổ động và động viên nhiều giáo dân ghi tên vào các
phong trào tổ chức chống cộng, v.v... Tiến càng nghe tâm sự, càng tin tưởng anh
ta hơn. “Một người tuyệt đối chống cộng để bảo vệ đức tin vào Chúa... như anh
này th́ ḿnh chưa bằng một góc!” Tiến suy nghĩ như vậy. Một hôm, h́nh như là
ngày đầu năm dương lịch, trong khi hai người chia nhau bữa cơm... tù, người bạn
bỗng hỏi với giọng điệu thật tha thiết thông cảm: “Em có chuyện ǵ không? Tại
sao em bị tống giam ở đây?” Tiến lưỡng lự giây lát rồi thố lộ tất cả.
“Đầu tháng 12, Huynh Nhơn Denis đem một tờ truyền đơn về cho Huynh Hồng. Nghe
đâu đó là tờ truyền đơn của phong trào liên tôn chống cộng do linh mục Vàng ḍng
Chúa Cứu Thế đứng đầu. Huynh Nhơn bảo là có người nhờ in ra 200 bản, giao cho
một người nào đó lănh trách nhiệm truyền bá chuyền tay giữa các người thân cận,
đáng tin cậy. Huynh Thắng nghe tin t́nh nguyện đánh máy rồi in ronéo. Anh Dương
Hoàng và em (Tiến) có mặt khi in ronéo. Anh Hoàng xin một bản, em cũng xin một
bản. Sáng hôm sau đi học, em đem theo với ư định là ‘khoe’ với vài người bạn
cùng lớp. Rủi thay, trên đường đến cầu tiêu trước giờ học, em lỡ tay đánh rơi tờ
giấy truyền đơn đó. Thay v́ cúi xuống lượm lên, em bỗng nảy ra ư nghĩ “âu cũng
là dịp tốt để rải tờ giấy truyền đơn này cho người nào lượm được!” Thật là xui
xẻo, đúng lúc đó ông hiệu trưởng bất chợt đứng trên lầu 3 nh́n xuống thấy em
đánh rơi tờ giấy, và xui xẻo hơn nữa là cánh tay phải của em đang mang băng tang
đen cho bố em đă qua đời hơn một năm trước trong một trại tập trung học tập cải
tạo. V́ băng tang này mà ông hiệu trưởng nhận ra em. Em bị bắt ngay sáng hôm đó,
và bị nhốt vào đây.”
Tiến thổ lộ tâm t́nh xong cảm thấy nhẹ nhơm như trút được một gánh quá nặng
trong ḷng. Người bạn như cố nén một tiếng thở dài sung sướng v́ “nhiệm vụ đă
hoàn tất”, ôn tồn cảm thông và an ủi nói với Tiến: “Thiệt là tội nghiệp cho em!”.
Anh ta c̣n đề nghị đọc chung kinh “Lạy Cha, Kính Mừng và Sáng Danh” để cầu
nguyện cho “các Frères được mọi sự an lành”.
Không biết người bạn làm kư hiệu ǵ cho cai tù mà ngay chiều tối hôm đó, người
bạn “bị chuyển trại tù”, đem hết túi hành trang nho nhỏ ra khỏi pḥng biệt giam,
để lại “người em thiệt là tội nghiệp” một ḿnh. Em Tiến bán tín bán nghi về
“người bạn đạo đức” đó, và suy nghĩ mông lung “phải chẳng ḿnh quá nhẹ dạ?” Và
em Tiến cảm nhận được rằng ḿnh quả thật “đơn sơ như chim bồ câu”, nhưng chưa
“thông manh như con rắn”. Em nhớ lại vai đứa trẻ khùng khùng mà em đă đóng trong
vở kịch “Vụ Án Kỳ Diệu”, với câu nói của quan ṭa xét xử: “Em bé này chỉ trở lại
b́nh thường, thông minh, sau khi đă bị treo cổ...” Em Tiến tự hỏi: “Phải chăng
ḿnh bị treo cổ nhưng chưa được cứu sống?” Em hối tiếc. Nhưng dù sao cũng đă
muộn rồi!
Tuy nhiên, ba ngày sau Tiến được “phóng thích” vào pḥng số 5 gần bể nước giam
chung với hơn 50 tù nhân khác, được hưởng ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào
pḥng, được hít thở không khí trong mát hơn.
Và chuyện ǵ phải tới, đă tới...