Chúng tôi bị bắt giam được 5 ngày. Anh Em bị phân tán thành từng nhóm nhỏ. Có
lẽ nhóm đông người nhất gồm các em đệ tử Minh Thành, Minh Lucky, Hoàng BoBo,
Thắng Hồ, Vinh Mâm, hai đứa cháu của tôi, và các Huynh Hà, Điệp, Phúc và tôi th́
bị giam tại đồn công an số 1. Hai lần làm bản khai lư lịch và tự thú chung trong
một pḥng lớn, tôi mới biết được cố Hiển, Huynh niên trưởng Etienne Toàn, Huynh
trưởng Ánh th́ bị giam trong một pḥng nhỏ sát vách với chúng tôi; c̣n những
Huynh Đệ khác th́ biệt tăm biệt tích.
Ngày thứ sáu trong trại giam, khoảng 9 giờ sáng Chúa Nhật, công an kêu Huynh Hà
và tôi đi làm việc. Vừa bước ra khỏi cửa, công an c̣ng tay trái của Huynh hà
chung với tay phải của tôi, rồi dẫn đến chiếc xe Jeep đậu sẵn gần đó. Hai Anh Em
chúng tôi ngồi ghế sau, c̣ng tay c̣n lại vào hai cột sường xe; hai tên công an
cầm súng ngồi hai bên sường xe canh giữ. Xe chạy về hướng trường Mossard, vào
đường đất đến cổng sau phía Đệ Tử Viện, ngừng lại ngay trước cổng hai cánh mở
rộng. Tên công an ngồi gần tài xế bảo chúng tôi: “Ngồi yên đó!” rồi đi đến to
nhỏ ǵ đó với ông trưởng ty công an Lê Thu. Nh́n nhanh vào trong, tôi thấy Huynh
Hồng đứng dưới gốc cây bông móng ḅ, trông thật hốc hác tiều tụy thảm thương;
ngồi trên ghế đá bên cạnh là Huynh Đào, gương mặt bơ phờ; vài bước phía trong
Huynh trưởng Ánh đứng nh́n ngơ ngác, lộ vẻ giận dữ; xa xa thấy bóng dáng của em
Tiến. Rải rát đó đây những tên công an cầm súng canh giữ. Điểm đặc biệt tôi nhận
thấy là không ai bị c̣ng như Huynh Hà và tôi. “Họ hù ḿnh chăng?” tôi tự hỏi,
“Không lẽ trước khi thả tự do, họ làm khó làm dễ ḿnh?”
Sau khi nhận chỉ thị ǵ đó của ông trưởng ty, tên công an trở lại xe bảo tài xế:
“Đem về trại giam!” Xe quay đầu trực hướng trại giam. Đến gần đường Hoàng Diệu,
một chiếc xe du lịch chạy vào hướng Đệ Tử Viện. Nh́n vào xe, tôi thấy giám mục
Nguyễn Mẫm, phụ tá tổng giám mục Nguyễn Văn B́nh. Tôi suy nghĩ : “Quái! Chuyện
ǵ kỳ lạ vậy? Tại sao đem anh Hà và ḿnh vào rồi lại lôi ra? Tại sao ông giám
mục Mẩm có tiếng không mấy ngon lành là đă biến sắc thành hồng hồng ngay từ sau
biến cố 75, nay lại chễm trệ ngồi xe du lịch loại cao cấp vào hiện trường vụ án
Đệ Tử Viện?” Xe Jeep đậu ngay trước cửa pḥng tạm giam. Tên công an tháo c̣ng
nối kết Huynh Hà và tôi, rồi giải giam Huynh Hà vào pḥng cũ, c̣n tôi th́ bị
giải giam vào pḥng nhỏ thế chỗ của Huynh trưởng Ánh.
***
Sau bài viết tự thú, Huynh Hồng được “tưởng thưởng”: vẫn bị tống vào pḥng
tối nhưng không cùm chân, và được bồi dưỡng bằng một chén cơm trắng, nước trà
nóng pha muối và chanh... Huynh Hồng như trút được một gánh nặng, cảm thấy sảng
khoái và ngáy o o một giấc ngon lành cho đến khi có tiếng réo gọi: “’Anh’ Hồng!
Dậy đi làm việc!” - Khoảng 9giờ sáng Chúa Nhật. Khỏi cần c̣ng tay, Huynh Hồng
được chở về ngôi nhà thân yêu, nơi mà các em Đệ Tử lớp này đến lớp khác, cũng
như các em học sinh hân hoan vui mừng được Huynh dạy dỗ,và quen thân, kính phục
cùng ngưỡng mộ hơn 7 năm qua. Chỉ “tạm vắng” mới 6 ngày, sao mà khung cảnh tiêu
điều đến thê lương như vậy? Đây đó chỉ có vài tên công an canh gác. Huynh Hồng
được phép đi rảo quanh một ḿnh - không cần công an “hướng dẫn” - toà nhà 3 tầng
lầu của Đệ Tử Viện. Liếc nh́n vào bảng đen trong một lớp, Huynh Hồng nhận ra nét
chữ viết bằng phấn trắng của một em Đệ Tử, Nguyễn Quốc Định. Đó là bài giải một
bài toán đố lớp 9. [Sau này em Định kể lại: “Các Frère bị bắt mà em đâu có
biết! Khi em vào cổng th́ công an chận lại hỏi:
- chú bé đi đâu?
Em trả lời: ‘Em ở đây và đi học’. Công an hỏi:
- học lớp mấy?
- học lớp 9.
Công an kéo em vào lớp, trên bảng đen đă có bài toán đố Frère An dạy thêm tuần
trước. Công an bảo em: ‘giải bài này xem có phải là học sinh ở đây không?’
Em giải chưa đầy 5 phút ra đáp số. Vài tên công an tụ tập coi em giải bài toán.
Không hiểu họ có biết là đúng hay sai, hay họ có biết giải không, em chỉ nghe
vài người khen ‘giỏi lắm!’ rồi bảo em ra về ngay lập tức.]
Huynh Hồng gật gật đầu vui sướng pha lẫn tiếc nuối những ǵ đă, đang và sẽ
mất. Tản bộ đến góc nhà phía cây bông móng ḅ, Huynh Hồng chợt giật nẩy người:
h́nh dáng của em Cầu lấp ló sau vườn phía nhà bếp. Huynh Hồng tự hỏi: “Quái! sao
em Cầu đang ở Đà Lạt, giờ này lại lấp ló ở đây? - Chết! nguy rồi!...” Huynh Hồng
nh́n qua nh́n lại chỉ thấy vài tên công an canh gác, vội làm dấu cho em Cầu :
“nhảy qua tường rào, dzọt mau!” Em Cầu hiểu ư, nhanh nhẹn nhảy qua bức tường rào
và mất dạng.
Vài phút sau, Huynh trưởng Ánh bị c̣ng tay dẫn đến, nhưng rồi lại tháo c̣ng ra
khi Huynh trưởng bước xuống xe Jeep. Tiếp đến Huynh Đào, cũng bị c̣ng tay dẫn độ
đến, rồi lại mở c̣ng ra. Cuối cùng em Tiến cũng bị c̣ng tay dẫn đến, theo sát
cạnh có 3 tên công an canh giữ. Xuống xe rồi em Tiến cũng được mở c̣ng. Bốn Anh
Em nh́n nhau, khẽ lắc đầu đau khổ, nhưng ai cũng cảm nhận được sự chia sẻ qua
ánh mắt cảm thông và phó thác. Giám mục phụ tá tổng địa phận Saigon tới. Huynh
giám tỉnh Lucien Quảng, Huynh phụ tỉnh Fidèle Linh và hai Huynh khác cũng có mặt.
Không biết từ đâu ra khá đông kư giả truyền thanh truyền h́nh xuất hiện. Ông
trưởng ty công an nói lớn: “Anh Hồng! Anh đi đầu dẫn phái đoàn đến chỗ Anh đă
chôn dấu vũ khí!”
Phái đoàn gồm có:
- công an chính quyền như là công tố viên,
- Huynh giám tỉnh và vài Huynh Đệ đồng môn với giám mục phụ tá Mẫm như là nhân
chứng,
- và số đông kư giả báo chí, nhân viên truyền thanh truyền h́nh như là điều tra
viên về vụ án “tổ chức phản động có vũ trang tại cơ sở trường Lasan Mossard, Thủ
Đức”.
Ra khu vườn trồng chuối và vài cây ăn trái sau nhà bếp, Huynh chỉ cho ông công
an trưởng nơi chôn dấu súng ống. Mặt đất trông rất b́nh thường, cỏ cây xanh tươi
xen lẫn lá khô. Không một dấu vết nào chứng tỏ là đất mới đào lên lấp lại. Ông
công an trưởng nh́n Huynh Hồng, nghi ngờ. Tuy nhiên, ông ra lệnh mọi người đứng
giản ra xa hơn 5 thước, rồi kêu 2 tên công an đeo sẵn thuẩn che mảnh ḿn/đạn và
giày đế sắt đến đào xới ngay chỗ Huynh Hồng chỉ điểm. Máy quay phim làm việc,
tiếng ghi âm tường tŕnh sự việc nghe rơ mồn một. Tiếng va chạm cuốc xẻng với
đất đá càng tăng thêm sống động hiện thực cho bài tường tŕnh. “Thấy bao nylon
trắng rồi!” một trong hai tên công đào xới kêu lớn. Cả hai nổ lực đào nhanh hơn,
gạt đất đá ra hai bên, bày lộ một bao nylon lớn. Lôi kéo bao nylon lên khỏi hố,
xé toạt bao nylon phơi bày ngổn ngang 5, 6 cây súng M2. Ông công an trưởng hỏi
Huynh Hồng: “C̣n chỗ nào nữa?” Như người mất hồn, Huynh Hồng chỉ thẳng về phía
nền nhà bỏ dở [Nguyên trước 75, chương tŕnh xây một nhà trường tiểu học hoàn
toàn miễn phí cho học sinh nghèo chung quanh vùng Đ́nh Làng, do trường Mossard
bảo trợ]. Hai tên công an lại đào xới, kéo lên một bao nylon lớn chứa đựng 2
garants, 1 thompson và 2 M2.
“Nhiệm vụ hoàn tất!” Kể từ giây phút này, Huynh Hồng được đối xử theo tiêu chuẩn
khá hơn, mặc dù vẫn bị nhốt trong pḥng tối mà không bị cùm chân; tiêu chuẩn
lương thực: mỗi bữa một chén cơm trắng, một con cá kho và một tô canh “có chất
lượng”
***
Vừa bước vào pḥng nhỏ, Huynh niên trưởng Etienne Toàn chăm chăm nh́n tôi,
lắc đầu cười nói: “Này vous! họ làm cái ǵ lạ vậy? Sao ḿnh lại bị nhốt ở đây?”
Tôi chỉ biết lắc đầu thở dài, nghĩ mà tội nghiệp cho các vị Đàn Anh. Suốt một
đời hy sinh giáo dục tuổi trẻ, chẳng lẽ phải chịu cảnh tù tội, và không chừng
chết rũ tù sao? Giáo dục tuổi trẻ cũng là một ‘tội phản động’ sao? Bị hay được
mang danh ‘mất dạy’ đă là quá lắm rồi!” Tôi nghĩ như vậy.
Huynh niên trưởng kể lại việc công an lục xét pḥng: “’Vous’ biết không? Khi 3
người công an gơ cửa pḥng, ‘moi’ tưởng là một Frère nào, hoặc cựu học sinh đến
thăm. ‘Moi’ đang nằm nghỉ trưa. ‘Moi’ nói: ‘Entrez!’ rồi chỗi dậy tiếp khách.
Không thấy ai mở cửa, ‘moi’ lập lại : ‘Entrez!’ Cũng thấy ai mở cửa, mà c̣n dộng
cửa th́nh th́nh. ‘Moi’ ra mở cửa th́ hai tên công an chỉa mũi súng vào ngực ‘moi’.
‘Moi’ sợ quá tưởng là ăn cướp, vội la lên: ‘ăn cướp! ăn cướp!’ Tên công an thứ
ba nhỏ nhẹ nói: ‘thưa bác, đây không phải là ăn cướp! Tụi cháu là công an Huyện
được lệnh đến xét nhà’.” Huynh niên trưởng Etienne thường khi ít nói chuyện.
Không biết hôm nay động cơ nào khích động Huynh nói nhiều như vậy, mà c̣n pha
thêm giọng khôi hài nữa chứ!
Trái lại, mọi khi cố Hiển th́ nói nói nói bất tận. Lần này chỉ thấy cố than vắn
thở dài, lẩm bẩm cầu kinh “Ôi Chúa tôi! Ối Giời ơi!...” Tôi có linh cảm là ngay
tối nay có chuyện chẳng may sẽ xảy đến. Tôi th́ thầm với cố Hiển: “Cố Hiển ơi!
con muốn xưng tội.” Cố Hiển cầm lấy hai tay tôi, và tôi vừa mở miệng nói “Xin
cha ban phép lành cho con, v́ con là kẻ có tội. Thưa cha con...” th́ cố Hiển đă
cắt lời: “Frère à, ḿnh phải tin và nhận biết rằng đây là ân phúc Chúa cho ḿnh,
ḿnh... tử v́ đạo rồi Frère à. Frère khỏi cần xưng tội... Không ǵ quư trọng và
cao đẹp hơn là máu tử đạo, mặc dù ḿnh không hoặc chưa bị chém đầu, máu ḿnh
chưa chảy ra, nhưng sự việc ḿnh bị bắt giam vô cớ v́ danh Chúa là tử đạo rồi.
Frère an tâm trong ơn thánh Chúa. Tội lỗi Frère đă được rửa sạch bởi ḷng tin
cậy mến Chúa, v́ được biểu hiện qua sự việc ḿnh bị nhốt trong pḥng nhỏ này v́
danh thánh Chúa. Tất cả các Frère cũng như các em Đệ Tử và hai đứa cháu của
Frère cũng được ân thánh này. Tạ ơn Chúa! Chúc tụng Chúa! Chúa ḷng lành vô cùng.
Chúa nhân ái vô cùng. Chúa thương mỗi người chúng ta và nhất là tụi ḿnh, bây
giờ, giờ phút này.” Cố Hiển say sưa nói “non stop”.
Cuối cùng, cố Hiển giơ tay ban phép lành trên tôi, nói: “Ta tha tội cho con,
nhân danh Cha và Con và Thánh Thần” - Tôi hân hoan đáp: “Amen!” Rồi hai cha con
nh́n nhau cười thoải mái.
Khoảng 15 phút sau, công an mở cửa pḥng kêu tên tôi “chuyển trại”. Tôi ước đoán
lúc đó khoảng 10giờ tối. Tôi nh́n cố Hiển mỉm cười, rồi quay qua nh́n huynh niên
trưởng Etienne cúi đầu chào. Không một lời từ giă. Qua ánh mắt của cả hai vị Đàn
Anh, tôi cảm nhận một sự thông cảm diệu vợi và phó thác. Tự nhiên tôi nổi da gà
- có lẽ buồn buồn tủi tủi, mà cũng có lẽ v́ khớp - Điều ǵ sẽ xảy ra cho tôi?
Tên công an c̣ng hai tay tôi, dẫn bộ băng qua chợ Thủ Đức đi vào trại giam, cách
trại tạm giam khoảng 1km.