Một số Huynh Đệ, hai đứa cháu của tôi và tôi bị đưa đến trại tạm giam, nhập bọn với các em Đệ Tử bị nhốt từ hai ngày qua. Một số khác th́ không biết đưa đi chỗ nào. Anh Em gặp nhau mừng rỡ hết sức mặc dù ai cũng biết đó là nhà tù! Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, tôi thấy anh Cang khóc thút thít, cũng bị tống giam trong cùng pḥng. Tôi chỉ biết lắc đầu thở dài, cảm thông được sự đau khổ và lo âu của anh Cang. Không đau khổ lo âu sao được khi chị Cang vừa mới sinh chưa đầy tuần, và đứa con chưa đầy tuần mà phải cảm nhận nghe biết thân phận tù tội của người cha?

Trong pḥng tạm giam có các em Minh Thành, Ngọc Minh, André Thắng, Bobo Hoàng, Vinh (Mâm) mới 15 tuổi, hai đứa cháu Châu-Thành, và các Huynh Điệp (thánh Yob), Phúc (Địa), An Valéry và anh Cang. 12 người chia nhau thùng đạn làm pḥng vệ sinh... nặng, c̣n pḥng vệ sinh... nhẹ th́ góc xó nào cũng tốt hết! Bữa cơm tối hôm đó, Huynh Đệ quay quần bên nhau chia sẻ lần đầu tiên cơm... tù. Nh́n thấy các em trẻ phùng mang trợn mắt cố nuốt miếng cơm lạnh ngắt mà ḷng thấy tê tái. Tôi nuốt không vô!

Sáng hôm sau, ông chấp pháp triệu tập tất cả vào một pḥng khá lớn có bàn viết, có ghế ngồi. Lúc này tôi mới nhận biết được kế bên pḥng giam chúng tôi c̣n có một pḥng giam khác nhỏ hơn: cố Hiển đă gần 80, huynh niên trưởng Etienne, Huynh Gervais Hà. Các Huynh Đệ khác có thể đă bị đưa ngay vào trại giam: Huynh Đào, Huynh trưởng Francois Ánh, Huynh Hồng, Huynh Thắng, và em Tiến.
Một tên công an phát cho mỗi người tờ kê khai lư lịch thật chi tiết, có thể nói là phải thành khẩn khai báo tất cả gia phả trong suốt 3 đời: đời ḿnh với anh chị em trong gia đ́nh, đời cha mẹ và đời ông bà nội ngoại. Hai đứa cháu ngồi hai bên trái phải của tôi, không ngừng hỏi: “Chú à, chỗ này viết cái ǵ?” Và câu trả lời coi như một điệp khúc: “các cháu cứ viết: không biết”. Hai đứa cháu của tôi biết ǵ mà “tự thú”? Làm xong tờ lư lịch rồi gục đầu trên bàn... ngủ. Sau gần hai tiếng đồng hồ vừa kê khai lư lịch vừa làm bản “tự thú” về thời khoá biểu hằng ngày, về công ăn việc làm, về giao tế liên lạc với bạn bè, về những điều ǵ đă thấy đă nghe... ai về “chuồng” nấy để lănh cơm trưa.

Tội nghiệp cho anh Cang. Mỗi lần có tên công an nào đi ngang qua cũng thút thít: “Xin tha cho tôi! Tôi không biết ǵ hết! Xin cho tôi về nhà v́ vợ tôi vừa sinh mới có 5 ngày...” Và câu trả lời luôn luôn là “gương mặt lạnh lùng.”

Chiều đó, ông chấp pháp kêu tôi lên làm việc. Cũng những câu hỏi đă nêu lên trong lần hỏi cung đầu tiên tại Ty công an Thủ Đức. Nhờ đă theo học các lớp chính trị trong hơn 2 năm qua, tôi biết là phải ghi nhớ rất rơ ràng những ǵ ḿnh đă khai, và câu châm ngôn nhắc nhở nhau : “KHÔNG biết - KHÔNG nghe - KHÔNG thấy - KHÔNG nói.”

Khi hỏi về cơ sở trường Lasan Mossard, ông chấp pháp nói: “Cơ sở trường Lasan Mossard rộng lớn như vậy, chắc là đă ḅn mót xương tủy và mồ hôi nước mắt của đồng bào, của dân nghèo khổ; hoặc là nhận tiền viện trợ của các nước tư sản thực dân mới; hoặc và chắc chắn là do bọn CIA Mỹ cung cấp đài thọ...” Tôi lắc đầu. Ông ta to tiếng phủ đầu: “Không được lắc đầu. Khi nào tôi hỏi mới được mở miệng trả lời...” Tôi ngồi yên, nh́n thẳng vào mặt ông ta. Tôi thấy vẽ lúng túng của ông khi ông ta tránh ánh mắt của tôi. Tôi cảm thấy vững tâm hơn, tự tin hơn. Ông bỗng nhiên lớn tiếng hỏi:
- Tại sao các anh chồng đối chúng tôi? Chống đối Cách mạng?
- Chúng tôi, và cá nhân riêng tôi, tôi đâu có làm ǵ gọi là chống đối các anh, chống đối cách mạng?
- Các anh không làm ǵ công khai chống chúng tôi, nhưng chúng tôi biết chắc chắn các anh chống đối chúng tôi trong tư tưởng!
- ???

Qua một ngày tương đối yên ổn trong pḥng giam. Huynh Đệ quay quần bên nhau nguyện cầu trong thinh lặng, trấn an lẫn nhau, ủi an nâng đỡ cảm thông cho hoàn cảnh của anh Cang. Tuy chưa bao giờ nghĩ tưởng đến, chưa bao giờ có cảm nghiệm biết việc làm chồng có người vợ hiền vừa sinh con, làm cha có con mọn vừa chào đời, mà ngay cả em Vinh (Mâm) mới 15 tuổi cũng biết cầm tay anh Cang th́ thào trong nước mắt: “Thầy Cang ơi, em cầu nguyện xin Chúa Quan Pḥng đoái nh́n đến thầy và cô và em bé...”

Lại một màn khai báo lư lịch, viết tờ “phê và tự phê”, phải thành khẩn khai báo những “tội lỗicủa ḿnh” trong tờ tự thú. Hai đứa cháu đă được tôi chỉ dẫn tường tận hai chữ “không biết” nên sáng nay trả bài nhanh chóng, có nhiều giờ để an giấc hơn.

Chiều hôm đó, một tên công an đến pḥng giam kêu lớn “Nguyễn Trung Cang đâu?” Ai nấy nghĩ rằng “Hay quá! anh Cang chắc được thả cho về nhà.” Quả đúng như vậy. Anh Cang bắt tay mỗi người, rưng rưng nước mắt nói: “Xin Chúa phù hộ Frère/em” rồi nhanh nhẹn cầm túi nylon nho nhỏ là hành trang duy nhất anh Cang kịp đem theo khi bị giải giam, đưa cho tôi và nói: “Frère giữ túi nhỏ này, Frère dùng hoặc cho ai cần nó”. Tôi cầm lấy túi nylon “Cám ơn anh Cang. Xin gởi lời chúc b́nh an đến chị và em bé”. Khoảng 15 phút sau, tên công đến pḥng giam kêu lớn: “Nguyễn Văn An đâu?” Ai nấy ngớ ngẩn, nghĩ tưởng rằng tôi được may mắn như anh Cang. Lầm to! Tên công an nói tiếp: “đi làm việc!” Cũng ông chấp pháp đó, cũng những câu hỏi cung và lẽ tất nhiên cũng những câu đáp cung như hai lần trước. Cuối cùng, ông chấp pháp nghiêm nghị nh́n tôi, hỏi: “Anh có dám thề trên cuốn Kinh Thánh là anh đă khai sự thật không?” Trong phút chốc, tâm trí tôi nhớ đến câu ca vịnh: “Ba tấc lưỡi gian ngoa, Chúa lấy ǵ bảo mi thề dối?” mà ḷng run sợ. Tôi buột miệng trả lời: “Anh không tin lời tôi khai, anh cũng không tin cuốn Kinh Thánh, th́ tôi thề làm chi?” Ông chấp pháp sững sờ kinh ngạc trố mắt nh́n tôi, rồi như nén cơn tức giận, ông hỏi tiếp:
- Vậy tại sao các anh chống đối chúng tôi, chống đối chính quyền?
- Không! Chúng tôi không ai làm chính trị mà cũng chẳng ai tha thiết việc chính trị; chúng tôi chỉ thuần túy lo việc giáo dục tuổi trẻ. Không thể nói là chúng tôi chống đối...
- Các anh không chống đối bằng hành động mà chúng tôi biết chắc các anh chống đối chúng tôi trong tư tưởng!

Tôi chưa kịp trả lời th́ ông ra lệnh cho tên công an giải tôi về pḥng giam. Thêm hai ngày trôi qua, không có biến cố nào đặc biệt xảy ra cho chúng tôi.

***

Ngay chiều tối bị tống giam và cùm hai chân trong pḥng biệt giam, Huynh Hồng bị lôi ra thẩm cung. Huynh Hồng làm bản kê khai lư lịch, bài “tự thú”, rồi chụp h́nh lăn tay như mọi phạm nhân khác. Riêng đối với Huynh Hồng, vốn sẵn có tiếng là ham thích ṭ ṃ chơi súng đạn, cộng thêm lời khai của em Tiến “có mặt tại nơi đang in ronéo tờ truyền đơn”, th́ việc thẩm cung có phần gay gắt hơn và trấn áp hơn. Có thể là Huynh Hồng chưa biết Huynh Nhơn Dennis đă “thoát lưới an toàn”, mà cũng có thể Huynh Hồng không muốn liên hệ đến người Anh Em “cùng chung và liên kết” từng đồng lao cộng khổ với ḿnh trong nhiều năm qua, nên Huynh Hồng chỉ nhận “tờ truyền đơn tôi đem về là do sự ủy thác - và xin in thành nhiều bản, của một người bạn” tên XYZ nào đó. C̣n việc súng đạn? Huynh Hồng chỉ ầm ừ “không biết!” Ba tên công an đè ngă Huynh Hồng nằm trên một miếng ván, hai tên công an khác úp miếng ván trên ngực, rồi một tên công an dùng báng súng trường nện ầm ầm trên miếng ván. Mỗi tiếng nện báng súng vang dội một tiếng “hự” phát ra từ miệng Huynh Hồng. Khi “hự” đến tiếng thứ 10 th́ hết “hự” luôn! Ngất xiểu rồi!

Nằm một ḿnh sóng soài trong pḥng biệt giam, ḿnh mẩy nhức nhối ră rời, hai chân mang hai chiếc cùm sắt lạnh ngắt. Trong cơn hôn mê, Huynh Hồng thấy Huynh Đào ôm tay rên siết, khóc mà đă hết nước mắt chảy ra; thấy Huynh trưởng Ánh tiều tụy bơ phờ v́ những câu hỏi trấn áp mà không biết làm sao trả lời; thấy Huynh Dennis Nhơn khóc la đau đớn v́ những trận đ̣n tra khảo; thấy Huynh Thắng với đôi tay máu rỉ từng ngón; thấy Huynh An hai tay mang c̣ng số 8 bị kéo lê lết đó đây; thấy Huynh Hà hai tay mang c̣ng số 8 râu tóc dựng đứng mặt đầy thương tích; thấy các em Đệ Tử với gương mặt tái mét hăi hùng kinh sợ. Huynh Hồng chợt bừng tỉnh dậy, đau nhức thể xác lẫn tinh thần. “Hay là ḿnh chịu nhận tội để Anh Em khỏi bị liên lụy?” Huynh Hồng suy nghĩ như vậy. Một ngày hoàn toàn yên tĩnh trôi qua, không ăn không uống, không một tiếng động. Đối với Huynh Hồng - vốn bản tính hoạt náo, tính t́nh khôi hài, thân h́nh vạm vỡ luôn luôn sinh động - th́ khung cảnh như vậy thật sự là một cực h́nh đáng kinh sợ. Tuy nhiên trong trường hợp này, Huynh Hồng cảm nhận được đây quả là “thời điểm hồng ân” để nếu được hóa giải những lo âu phiền muộn và đau khổ của Anh Em ḿnh.

Huynh Hồng quyết tâm sẽ khai báo mọi chuyện và một ḿnh nhận lănh trách nhiệm. Sáng hôm sau, khỏi cần cai tù kêu lên làm việc, Huynh Hồng báo cáo “xin gặp công an chấp pháp”. Ông cai tù và công an chấp pháp đều kinh ngạc khi thấy chỉ mới một ngày, mà Huynh Hồng tiều tụy cực độ. Từ một thân h́nh vạm vỡ nay trở thành hốc hác, đôi mắt lờ đờ như kẻ mất hồn, dáng đi yếu ớt. Không biết v́ động ḷng trắc ẩn về những cú báng súng trên miếng ván kèm theo những tiếng “hự” dần dần tắt lịm, hay v́ nước mắt cá sấu mà cả hai ông đều tỏ ra xúc cảm. Ông cai tù bảo một tên công an đem một ly trà nóng, pha thật nhiều muối , vắt thêm nửa trái chanh và “mời” Huynh Hồng uống. Công an chấp pháp nói: “Anh nghỉ thêm một ngày cho lại sức; sáng mai chúng ta sẽ làm việc lại” rồi bảo công an giải giao Huynh Hồng vào pḥng biệt giam.

Bữa cơm trưa và cơm tối hôm đó có phần “cải thiện” theo tiêu chuẩn... cao cấp: một chén cơm trắng và một miếng thịt heo to bằng ngón tay cái, và nước uống là ly trà nóng pha nhiều muối vắt thêm nửa trái chanh. Sau mỗi bữa ăn, Huynh Hồng mửa thông mửa tháo. Mỗi lần như vậy, Huynh Hồng cảm thấy người “mạnh khoẻ” hơn. [Phương pháp trị nội thương, như trường hợp Huynh Hồng bị báng súng nện trên ḿnh [qua một tấm ván], tuy không gây thương tích bên ngoài nhưng gây nội thương trầm trọng.]

Huynh Hồng bắt đầu tự thú: “Tôi, và chỉ một ḿnh tôi, lănh nhận trách nhiệm về tất cả những sự việc đă xảy ra trong khuôn viên tu viện Mossard. Yêu cầu thả tất cả những Anh Em tôi ra v́ họ không biết ǵ hết về những sự việc này.”

Huynh Hồng ngưng lại, nh́n chấp pháp ḍ xem phản ứng. Ông chấp pháp vẫn dửng dưng tuy đôi mắt có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Ông quay qua to nhỏ ǵ đó với ông cai tù trưởng. Ông này lớn tiếng: “Đây không phải là việc thương lượng hay trao đổi. Đây là cuộc thẩm cung về tội phạm chống đối cách mạng có vũ khí và tổ chức.” Huynh Hồng ngạc nhiên v́ thật không ngờ thái độ quá cứng rắn và cực đoan của tên cai tù cộng sản này. “Lầm! Ḿnh đă lầm!” Huynh Hồng tự nói thầm. Những h́nh ảnh Tết Mậu Thân, rồi Đại Lộ Kinh Hoàng, rồi gịng người chạy giặc như một con rắn khổng lồ... ẩn hiện trong trí làm Huynh Hồng ngớ ngẩn hồi lâu không lên tiếng. Ông cai tù trưởng không nhẫn nại đủ, nói như hét vào tai Huynh Hồng làm Huynh Hồng như bừng tỉnh:
- Có khai không th́ bảo? Mầy liên lạc với tổ chức phản động nào?
- ...
- Ai dạy mầy cách xử dụng vũ khí?
- Không ai cả.
- Làm sao mầy có đầu đạn M79 cưa vỏ ngoài ?
- Tôi tự cưa lấy.

Cả đám công an ngồi/đứng quanh Huynh Hồng trố mắt nh́n nhau, gật gù. Không biết là “bội phục, bội phục” hay kinh sợ. Ông cai tù trưởng nói, dịu giọng hơn nhiều:
- Anh có thể cưa một đầu đạn M79 mới trước mặt chúng tôi không?
- Được! Huynh Hồng trả lời ngay, tự tin.
- Anh cần dụng cụ nào?
- Tôi chỉ cần một cái cưa sắt và étau kẹp cho chắc.
- Được, ḿnh sẽ tính sau. Bây giờ anh hăy tự thúvà khai báo tất cả những ǵ liên quan đến súng đạn và vũ khí. Ai cung cấp? Tổ chức nào? Trong tu viện c̣n dấu súng đạn không?
- Tôi xin lập lại: chỉ một ḿnh tôi chịu trách nhiệm, không hề liên quan đến bất kỳ một Anh Em nào của tôi trong khu vực tu viện Lasan Mossard.

Ông cai tù trưởng nói:
-Vấn đề đó tính sau. Anh chỉ việc thành khẩn khai báo về mọi việc anh đă làm, đă biết, đă nghe, đă thấy. Thế thôi!
- Tôi nhận tờ truyền đơn từ một người...
- Chuyện này tôi đă biết rồi! Anh nói về các thùng đạn, đầu đạn t́m được trong nhà các anh...
- Những viên đạn cũ cũng như những đuôi đạn th́ tôi lượm lặt đó đây trong nhiều năm qua. Không ai cho tôi, cũng như không ai đem đến cho tôi với bất kỳ một lư do và để làm bất kỳ một công việc ǵ. Ngay cả đầu đạn M79 tôi đă cưa ra, th́ cũng đă có từ cuối năm 1971 khi tôi c̣n ở Đà Lạt...
Ông cai tù trưởng cắt ngang, hỏi một hơi những câu hỏi, không đợi Huynh Hồng trả lời: “Hiện nay trong tu viện Mốt-xa có súng không? Có bao nhiêu? Ai trực tiếp đem đến gởi? Chôn dấu ở đâu?” Huynh Hồng thoáng nghĩ rằng “như vậy họ chưa t́m thấy khẩu browning trong cuốn tự điển La Rousse, cũng chưa phát hiện khẩu Thompson trên comble. Ḿnh phải nói sao đây?... Không biết Anh Em ḿnh đă khai báo những ǵ? Chưa chắc Mụ Béo Nhơn đă bị bắt v́ ḿnh không nghe tăm hơi ǵ cả... hay là họ đem giam một nơi khác để hỏi cung?... Bố Đào và anh Thắng Khều th́ chắc chắn đă bị đ̣n rồi, nhưng không biết họ đă khai những ǵ?” Tên chấp pháp lên giọng trấn áp:
- Biết thức thời mới là tuấn kiệt. Đừng tưởng chúng tôi chưa biết ǵ! ‘Thằng’ Đào đă khai báo tất cả rồi! ‘Thằng’ Thắng cũng đă không chịu nổi trận đ̣n kê khai tất cả. ‘Thằng’ Tiến c̣n trẻ mà biết điều hơn...
- Tôi đă nói là trong nhà ḍng chỉ có vài viên đạn cũ, và đuôi đạn tôi lượm lặt lâu rồi...
- Liệu mày có sức chịu đựng đến đâu?

Ông ra lệnh cho công an : “Đem nhốt vào pḥng tối!” Huynh Hồng “nằm” trong pḥng tối, hai chân mang cùm sắt như mọi ngày, chưa được bao lâu th́ nghe rơ mồn một tiếng rên la của Huynh Đào ngay bên kia bức tường: “Ối! ối!... Tôi không biết mà!...” Tiếng công an chấp pháp nghe rơ mồn một:
- Ai đưa tờ truyền đơn cho ông?
- Frère Hồng
- Ông có biết đó là tổ chức phản cách mạng không? Sao ông không tố cáo bọn phản động với chính quyền?
- ...

Tiếng báng súng colt nện trên ṿng c̣ng tay số 8 nghe rẹẹẹt một cái ngọt xớt, liền có tiếng vọng lại : “ối! ối!”. Th́ ra để khảo cung Huynh Đào, công an cai tù phối hợp với công an chấp pháp đặt bàn khổ h́nh sát vách tường của pḥng giam bên trong Huynh Hồng đang bị giam giữ và cùm chân. Trên mặt bàn, đóng sẵn hai c̣ng số 8 vừa tầm hai cánh tay của phạm nhân, ngàm mở rộng như sẵn sàng “làm việc”. Huynh Đào bị kéo hai bàn tay vào ngàm, và mỗi lần Huynh Đào ú ớ chậm chạp, hoặc không muốn, hoặc không trả lời đúng như ư của chấp pháp muốn th́... rẹẹẹt - báng súng colt nện trên ngàm và như thế c̣ng số 8 sẽ từ từ khép chặt và kẹp mạnh vào bàn tay của nạn nhân. Mỗi một tiếng “ối!” của Huynh Đào vang lên, Huynh Hồng cảm thấy như một mũi tên đâm vào da thịt ḿnh. Bỗng nghe tiếng của chấp pháp:
- Ai đánh máy rồi in ra thêm tờ truyền đơn này?
- Frère Thắng đánh máy, c̣n ai in th́ tôi không biết.
- Máy in ronéo bây giờ ở đâu?
- Tôi không nhớ là đă cho ai mượn hay đă bán rồi...
Rẹẹẹẹẹẹtttt.... Lại tiếng “ối ối” vang lên xen lẫn tiếng rên khóc đau đớn. Tiếng nói của tên chấp pháp trở nên hung tợn hơn:
- Trong nhà ḍng có vũ khí súng đạn không? Hiện súng chôn dấu ở đâu?
- ...

Huynh Hồng chăm chú lắng tai nghe câu trả lời của Huynh Đào. Nhưng không c̣n nghe tiếng rẹẹẹet nữa v́ ngàm c̣ng số 8 đă đến mốc cuối cùng, và cũng chẳng c̣n nghe tiếng rên khóc nữa. “Chắc là Huynh Đào đă ngất xỉu...” Huynh Hồng nghĩ như vậy, và cảm thấy ray rức, đau nhói trong tim. Tiếng nới c̣ng, rồi tiếng tạt nước vào mặt. Tiếng rên khóc nghe càng lớn hơn. Tên chấp pháp lại hỏi:
- Nói! súng đạn đang chôn dấu ở đâu?
- Tôi đâu có biết là có súng đạn hay không, làm sao tôi biết nếu có th́ chôn dấu ở đâu? Điều tôi biết th́ tôi đă cung khai hết rồi...

Yên lặng trong giây lát. H́nh như tên chấp pháp bàn luận to nhỏ ǵ đó với tên cai tù trưởng. Với giọng nói có vẻ đằm hơn, ông chấp pháp hỏi tiếp:
- Ông được hứa hẹn điều ǵ khi chịu nhận phổ biến tờ truyền đơn này?
- Nếu thay đổi được chế độ, tôi sẽ t́nh nguyện làm trưởng pḥng giáo dục để làm tốt hơn hệ thống và chương tŕnh giáo dục tuổi trẻ.

Im lặng khá lâu. Chắc là cả tên chấp pháp lẫn tên cai tù trưởng và mọi người có mặt lúc đó quá ngạc nhiên. “Thôi được!” tên chấp pháp lên tiếng, “đem hắn vào pḥng giam. Dẫn ông Quảng giám tỉnh ḍng Lasan đến pḥng bên kia”. Huynh Hồng giật nẩy người lên. “Bề Trên giám tỉnh cũng bị bắt rồi sao?” Huynh Hồng tự hỏi. Huynh Hồng cố gắng hết sức để theo dơi cuộc thẩm tra “quan trọng” này, nhưng chỉ nghe lơm bơm vài câu hỏi/trả lời. Qua giọng điệu của Huynh giám tỉnh, Huynh Hồng đoán là Huynh giám tỉnh không bị tra tấn hay đánh đập. An tâm hơn. Một đoạn câu hỏi/trả lời Huynh Hồng nghe được khá rơ:
- Anh Nhơn bây giờ ở đâu?
- Tôi không biết!
- Ông là giám tỉnh có trách nhiệm về thuộc cấp mà anh không biết tên Nhơn “chạy thoát” và đang ở đâu sao?
- ...
- Bây giờ, nếu ông muốn chúng tôi thả hết những người bị liên hệ trong tu viện Mốt-xa, th́ ông hăy báo cho chúng tôi biết tên Nhơn đang trốn thoát ở đâu.
- ...
- Nếu không biết hắn đang ở đâu th́ ông phải t́m cách nào thích hợp để bảo tên Nhơn ra tự thú...

Huynh Hồng không c̣n nghe thêm ǵ được nữa, đầu óc suy tưởng đến việc Huynh Nhơn “đă thoát nạn” mà mừng, nhưng đồng thời cũng lo âu v́ “không biết tụi nó nói lớn như vậy cho ḿnh nghe là có ư ǵ?”
Sáng hôm sau, tiếp tục màn thẩm cung Huynh giám tỉnh Lucien Quảng. Huynh Hồng mường tượng “chắc chắn Huynh giám tỉnh bị liên lụy về vụ án Mossard và bị bắt... Không biết ngoài Huynh giám tỉnh, các Anh Em ở các cộng đoàn khác bị liên lụy và bị bắt không?” Vấn đề xoay quanh “tên Nhơn làm những công việc ǵ trong vài tháng trước? hiện nay đang ở đâu?” Huynh giám tỉnh điềm tĩnh trả lời:
- Theo tôi biết, Anh Nhơn và Anh Hồng đi làm lơ xe đ̣ như là một kế sinh nhai cho cả cộng đoàn Mossard...
- Ngoài hai tên Nhơn và Hồng, c̣n có ai cũng đi làm lơ xe đ̣?
- Không c̣n ai nữa!
- Vậy tên Thắng đi làm ǵ?
- Theo tôi biết, Anh Thắng đi bỏ mối nước đá mỗi sáng sớm, trong ngày làm những công việc trong nhà tăng gia sản xuất cùng với Anh Đào...
- C̣n những tên kia? tên Ánh, tên Điệp, tên Phúc, tên An, tên Hà...?
- Các Anh Ánh, Hà, Điệp th́ c̣n đang đi t́m việc làm; các Anh Phúc và An th́ làm công nhân viên bên công tŕnh 471...

Nghe Huynh giám tỉnh trả lời lưu loát, nắm vững vấn đề nhân sự và việc làm của Anh Em trong tỉnh ḍng như vậy, Huynh Hồng cảm thấy vững tâm hơn. Tuy nhiên, vấn đề then chốt vẫn là “Anh Em trong cộng đoàn Mossard đă khai báo những ǵ? Có bị tra tấn chịu không nổi, đă khai ra những chi tiết nào - dù chỉ nghe nói về ḿnh mà thôi?...” Ư tưởng ban đầu “nếu quả thật Huynh Nhơn lọt lưới th́ đổ hết trách nhiệm vào Huynh Nhơn” tan biến mất, v́ “biết đâu họ gài ḿnh? Hơn nữa, mới lọt lưới được 3,4 ngày... biết đâu ‘lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt’ th́ tai hại không lường trước được?” Suy đi tính lại hồi lâu, Huynh Hồng thiếp đi một giấc đầy mộng mị. Tiếng đập bàn và giọng nói như la hét của công an chấp pháp làm Huynh Hồng tỉnh giấc. Nh́n ngang khe cửa th́ chén “cơm” trưa đặt ở đó từ bao giờ. Đă quá trưa. Lại nghe giọng nói của Huynh giám tỉnh:
- Chiếc xe đ̣ hiện nay ở tại nhà giám tỉnh cũ trong cư xá Lữ Gia...
- Ai là tài xế xe đ̣?
- Anh Lại, một tài xế cũ của trường Mossard trước năm 75.
- Như vậy tên Nhơn và tài xế Lại hiện ở tại nhà đó?
- Không. Mỗi sáng sớm, hai người đèo Honda lên nhà đó, rồi chiều đèo Honda về lại Thủ Đức.
- Chiếc Honda bây giờ ở đâu?
- Tôi không biết.
- Không biết! Không biết! Khi nào câu hỏi cần thiết để t́m ra tội phạm th́ trả lời “Không biết!”

Huynh Hồng nắm chắc được gần 100% là Huynh Nhơn đă lọt lưới. “Mừng cho Mụ Béo!” Huynh Hồng tự nhủ thầm, “cầu mong sao Mụ Béo thành công... t́m đường cứu nước!” Huynh Hồng tin tưởng Huynh Nhơn tháo vát, lanh lợi lắm. Đă lọt lưới rồi không dễ ǵ mà sa lưới lại đâu! Tuy nhiên, công an chấp pháp cứ lôi Huynh giám tỉnh hỏi cung hoài như vậy, th́ e rằng các Anh Em khác cũng bị “hành hạ” theo bài bản như thế. Có điều làm Huynh Hồng chưa dám quyết định sẽ khai báo thế nào, là v́ cho đến bây giờ, 4 ngày đă qua, chỉ biết mới có Huynh Đào, Huynh Thắng, và Huynh giám tỉnh bị bắt và hỏi cung, c̣n mấy Anh Em kia đâu? Có bị bắt không?

Tiếng khoá mở cửa sắt và mở cùm đánh thức Huynh Hồng dậy. “Đi làm việc!” tiếng công ai cai tù réo gọi. Trời tối om, có lẽ 1, 2 giờ sáng. Tuy được “nghỉ dưỡng sức” 2 ngày, nhưng vẫn c̣n ê ẩm ḿnh mẩy, đi lại khó khăn mỏi mệt. Huynh Hồng vẫn chưa quyết định sẽ khai báo như thế nào để khỏi liên lụy đến Anh Em đồng môn trong cộng đoàn, nhất là ảnh hưởng đến cả tỉnh ḍng, mà sự việc Huynh giám tỉnh “cứ coi như bị bắt giam” là một dấu chứng. Khi công an đưa đến pḥng làm việc, Huynh Hồng chỉ mong ước thấy h́nh bóng của bất kỳ một người Anh Em nào đó.
- Muốn khai miệng hay viết? tên công an chấp pháp lên tiếng hỏi, có vẻ ḥa hoăn hơn những lần trước. Huynh Hồng nhắm mắt định thần, miệng thốt ra câu trả lời một cách ít nhiều máy móc: “Viết!” Tên chấp pháp giao cho Huynh Hồng một xấp giấy trắng, một cây bút nguyên tử, kéo bóng đèn điện xuống sát mặt bàn hơn... Im lặng ngồi nh́n.

“Trước hết, tôi xác nhận những điều tôi khai báo trước đây hoàn toàn đúng sự thật:
- tự tay tôi cưa mở cửa sổ đầu đạn M79 mà không có ai chỉ dạy,
- tự tay tôi đi thu lượm một số đầu và đuôi đạn để nghiên cứu xem xét các loại đạn khác nhau, chỉ v́ tôi thích ṭ ṃ nghiên cứu, thế thôi.
Tôi khai thêm những việc làm của tôi, của một ḿnh tôi, không liên can đến bất kỳ người nào khác, kể cả những Anh Em thân cận nhất sống với tôi trong cộng đoàn Mossard.”
Trầm tư cắn bút đôi phút, Huynh Hồng viết tiếp:
“V́ thế nếu có ai khai báo là “thấy” tôi làm những việc này, đều là do suy tưởng v́ tôi đă bị tai tiếng nhiều năm nay là người ham thích chơi súng đạn bất chấp mọi lời răn dạy và ngăn cản của các Bề Trên.
Sau vụ nổ kho đạn ở căn cứ Long B́nh cũ vào những ngày Đầu Năm Tết Nguyên Đán 76, tôi ṭ ṃ muốn t́m hiểu thêm về thuốc súng, đạn dược và bắt đầu đi t́m những loại súng khác nhau, nếu có, bằng không th́ thu lượm phần rời của các loại súng để t́m cách ráp lại thử ... xem sao.

Tôi biết đó là tṛ chơi nguy hiểm, có thể liên lụy đến nhiều người - nhất là liên lụy đến Anh Em trong cộng đoàn tôi đang sống, nhưng tôi không kháng cự nỗi tính ṭ ṃ đó, nên tôi đă dấu giếm mọi sự, kể cả vài Anh Em rất thân thiết với tôi.

Trong khoảng thời gian này, vài người bạn cùng theo học trường Đại Học Thụ Nhân Đà Lạt các năm 1967-1971 đến gặp tôi, tâm sự rằng “...muốn vượt biển, nhưng nguy hiểm không phải v́ công an biên pḥng - ḿnh có thể “mua” được - nhưng nguy hiểm v́ cướp biển Thái. Rất nhiều vụ cướp biển đă xảy ra và gây những tệ hại đau thương cho đồng bào ḿnh như giết người cướp của, hăm hiếp phụ nữ rồi đem bán cho các ổ măi dâm, v.v... Ḿnh cần phải có súng đạn để tự vệ, dù chỉ là một cây súng và vài viên đạn...” Tôi đă khẳng khái từ chối và mạnh tiếng rầy la họ : “Các bạn nói ǵ mà kỳ quặc vậy? Hồi trước 75, tớ c̣n chơi súng cho vui, chứ bây giờ mà c̣n chơi nữa th́... chết cả đám!”

Tuy miệng th́ nói cứng vậy, nhưng tâm trí th́ lại mường tượng cảnh bọn cướp biển Thái giết người cướp của, hành hạ phụ nữ đến tủi nhục như vậy - không chừng có nhiều người thà tự vẫn c̣n hơn sống nhục - nên tôi đă bằng ḷng cung cấp vũ khí và đạn dược cho ít nhất 6 người vượt biển và họ đă thành công. Điều này càng tăng thêm việc t́m kiếm súng, đạn. Tôi thường hay đến ṿng hàng rào căn cứ Long B́nh cũ t́m kiếm súng c̣n nguyên vẹn, hoặc từng phần rời rồi ráp nối lại được thêm 8 cây súng M2, 1 cây garant, 1 cây Thompson, và vài quả lựu đạn.

Biến cố em Tiến bị bắt v́ tờ truyền đơn. Quả thật tôi có biết và chứng kiến việc in ronéo thêm 200 bản tờ truyền đơn đó, nhưng tôi không đem đi rải truyền đơn. Sau khi em Tiến bị bắt giam, tôi biết thế nào rồi công an cũng sẽ vào nhà ḍng khám xét, nên tôi đă đem chôn hết các súng, đạn, lựu đạn mà tôi kiếm lượm được hoặc tự tay tôi ráp nối lại được.

Điều ǵ phải tới, đă tới. Tôi viết bản tự thú này hoàn toàn đúng sự thật, và xác định rằng tôi - và chỉ một ḿnh tôi, không một ai trong số Anh Em tôi ở Mossard biết về việc này, cũng không biết tôi đem chôn dấu ở đâu - tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm và sẵn ḷng đón nhận tất cả mọi hậu quả. Tôi khẩn khoản nài xin các cơ quan chính quyền thả tự do cho tất cả các Anh Em tôi, v́ không một ai biết việc tôi đă làm.”