Đến Ty công an Thủ Đức khoảng 7giờ tối, tên công an tách rời chúng tôi ngồi ở hai ghế xa nhau và “cấm không được nói chuyện trao đổi với nhau về bất kỳ chuyện ǵ”. Ngồi trong pḥng khách, hai Anh Em chúng tôi nh́n nhau, lắc đầu, ủ rũ. Chợt nhớ đến máy in ronéo, tôi làm hiệu cho Huynh Ánh biết là tôi đă trả lời cho công an “máy in ronéo hiện nay KHÔNG có trong nhà ḍng”. Huynh Ánh tỏ ư hiểu điều tôi muốn nói, gật đầu “đồng t́nh” và trấn an tôi ra điều “sẽ khai giống y như vậy”.

Tên công an đem thức ăn tối đặt trên bàn rồi nói: “Chắc là hai chú đói lắm rồi! Ăn cơm tối đi!” Tôi nh́n Huynh trưởng Ánh, lắc đầu thở dài làm hiệu “Tâm trí đâu mà ăn với uống!” Huynh trưởng Ánh mỉm cười đồng t́nh, nh́n bát cơm khô khan nguội tanh, bát canh “đại dương”... mà ngao ngán thở dài.

Tên công an trưởng sai người đến kêu Huynh Ánh lên làm việc. Tôi ngồi ngoài pḥng khách nghe câu được câu không - câu hỏi cũng như câu trả lời. Có nhiều lúc nghe tiếng đập bàn, to tiếng trấn áp. Tôi cũng hơi khớp, cố tự trấn an điềm tĩnh đợi đến phiên ḿnh. Có một câu của chấp pháp tôi nghe thật rơ: “Mấy ông đừng tưởng là chúng tôi không biết ... Liên Tôn do ông cha Vàng cầm đầu với vài tên tá ngụy! Chúng tôi bắt trọn ổ rồi! Khôn hồn th́ khai báo thành thật đi.”

Phiên tôi lên làm việc kết thúc th́ đă hơn 10 giờ tối. Hai tên công an dẫn độ chúng tôi lên gác, đă sắp sẵn 2 chiếc chiếu trên sàn và mùng cũng đă mắc sẵn. Chúng tôi vào ngả lưng ngủ nghỉ, hai tên công an nằm hai bên, tất nhiên có súng đạn đầy đủ canh gác. Theo tôi biết, Huynh trưởng Ánh “cưa gỗ” khá mạnh khi ngủ, nhưng đêm nay th́... Tôi có giỗ giấc ngủ, liên nghĩ đến sự việc “ḿnh đă đương đầu với nhiều trạng huống đổi đời rồi - nhất là nghĩ đến bà già làm bộ nửa khùng nửa tỉnh với tràng chuỗi Mân Côi mà ḿnh đă lầm tưởng là lựu đạn...” để tự mỉm cười trấn an.

Tôi thiếp được một lúc th́ tên công an chấp pháp dựng chúng tôi dậy, bảo “đi làm việc - trở về tu viện Mossard”. Chiếc Honda đèo 3 đưa chúng tôi về nhà, lúc đó khoảng 8giờ sáng ngày 4/1/1978. Vừa về nhà đă thấy các em Minh Alphonse, Thành Anthony và Hoàng (BoBo) đứng dưới cây móng ḅ. Ba em này đă bị bắt tại trường học sáng hôm qua, bị nhốt tại trại tạm giam nguyên là trường Âm Nhạc Quân Đội trước 75, và được đưa từ trại tạm giam Thủ Đức về Mossard để làm việc.

Rải rác đó đây, nhất là tại các góc nhà và cửa thông qua trường Mossard, những tên công an non choẹt đứng canh gác, gờm súng trong tay. Em Thành Anthony chạy đến nói với tôi: “Frère à, tụi em chưa có một hột cơm vào bụng từ sáng hôm qua đến giờ; đói bụng quá! Frère có cách nào cho tụi em nấu ăn không?” Tôi nh́n qua nh́n lại, thấy một tên công an tương đối rất trẻ - khoảng trên dưới 20 tuổi, với gương mặt ít nhiều hiền lành hơn các tên khác. Tôi trả lời : “Để Frère tới xin tên công an trẻ này xem sao.” Tên công an nh́n quanh một lúc rồi gật đầu nói nhỏ: “Các anh làm nhanh nhanh lên nghe, đến 9giờ th́ họ đến làm việc đấy!” Tôi bảo em Thành bắt một con gà béo nhất, rồi nấu cháo cho nhanh. Hai đứa cháu có dịp vui thích rượt bắt gà với Anthony Thành trong khi Minh Alphonse và Hoàng Bobo lo bếp lửa, nồi niêu, vo gạo, v.v... Minh Alphonse bỗng chạy đến nói: “Frère ơi, Frère vào đây gấp!” Chạy vào bếp, củi lửa đă được nhúm lên, nước sôi chuẫn bị sẵn sàng nhổ lông gà. Minh chỉ cho tôi hai thùng giấy carton lớn trong xó bếp, miệng lắp bắp: “Frère nh́n xem! Toàn là sách ‘huấn luyện quân sự’ tiếng Việt có, tiếng Mỹ có”.

Gà đă nhổ sạch lông. Gạo đă vo sẵn để nấu cháo. Tôi bảo các em đốt giấy thay v́ cũi. Một công hai chuyện: vừa mau có cháo gà ăn sáng, vừa thủ tiêu hết các tài liệu “cực kỳ phản động”. Nồi cháo sôi sùng sục hầu như cạn nước, sách phản động vẫn c̣n nhiều. Tôi đành thủ tiêu tất cả các sách tiếng Việt trước, rồi chỉ xé các h́nh ảnh về xe tăng, súng đạn... trong các sách tiếng Mỹ để thủ tiêu. Hú hồn! Vừa làm xong một kỳ tích “xoá bỏ mọi dấu vết, tàn tích phản động”. Tuy nồi cháo th́ mùi khê trấn át cả mùi thơm của thịt gà, nhưng vẫn “thơm ngon” kỳ lạ! Huynh trưởng Ánh vừa ăn tô cháo vừa cười nói: “Tạ Ơn Chúa! Thật là Chúa Quan Pḥng che chở chúng ta!”

Hơn 9 giờ mà quan viên chưa đến làm việc. Huynh Đệ tụ tập nhau dưới cây bông móng ḅ trao đổi chia sẻ những chuyện đă xảy ra từ sáng hôm qua. Gần 10 giờ sáng “Quan viên” mới bắt đầu đến làm việc, một tên công an c̣n đem theo chó berger khá lớn, trông thật oai phong. Nhóm công an chia thành toán 4,5 người có 1,2 em đệ tử tháp tùng đi lục xét cùng khắp các lớp học, sân chơi sau và vườn trước phí có tượng Đức Maria Vô Nhiễm. Tên công an có chó berger và 5,6 tên công an khác đi theo bảo Huynh trưởng Ánh và tôi dẫn đường lên gác trên pḥng tắm chung của các em đệ tử. Không có thang đành leo lên qua ống nước. Con chó berger ở dưới nh́n chúng tôi leo cây... ống nước. Tên công an buộc tôi leo lên trước. Tên công an leo sau tôi la lớn: “Bật đèn lên!” - “Trên comble th́ làm ǵ mà có đèn!” Tôi nói xong chợt nghĩ “tên công an này có biết ‘comble’ là ǵ không nữa! Mặc kệ nó!” Phản ứng của tên công an chứng tỏ tôi nghĩ đúng: “’con’ ǵ mà tối om vậy? Xuống t́m dây câu điện và bóng điện đem lên ‘con’, mau đi! C̣n các đồng chí khác th́ đem theo mỗi người một đèn pin.”

Ngay đầu khung cửa lên trên trần nhà là một tấm thảm nệm nhỏ trải ngang trên những cây đà gỗ (nguyên là thảm nệm xe hơi R4 cũ của cựu Huynh giám tỉnh Cyprien Gẫm), trên tấm thảm nệm là mảnh áo maillot tương đối c̣n trắng sạch. Dưới ánh đèn điện 100W treo trên xà nhà cộng thêm đèn pin cầm trong tay, một tên công lật qua lật lại tấm thảm nệm, rồi chăm chú xem xét mănh áo maillot, lớn tiếng hỏi: “Đây là dấu vết ǵ?” Th́ ra hắn đă phát hiện dấu đầu mũi súng M2 rơ mồn một (c̣n gọi là đầu ruồi). Tôi trả lời ngay: “Anh Hồng và tôi thường lên đây sửa mấy ống nước, nên đó là dấu dầu mở của ống nước lớn bé chứ có ǵ đâu!” Tên công an nh́n tôi giận dữ, giao mảnh áo maillot vào tay một tên công an khác, bảo: “Giữ kỹ vật chứng này! C̣n các đồng chí khác phải khám xét thật cẩn thận trên trần nhà này!”

Tất cả công an dàn hàng ngang, mỗi tên lo lục xét giữa 2 hàng đà gỗ. Tôi phải cầm dây và bóng điện đi hàng giữa, Huynh trưởng Ánh lẽo đẽo theo sau giúp kéo dây điện. Phải công nhận là “các đồng chí kiểm tra thật cẩn thận”, thật tỉ mỉ từng centimét, và thật nhịp nhàng từng bước một. Tôi bước tới chầm chậm theo nhịp bước của “phái đoàn thanh tra xét nhà”, mắt láo liên nh́n qua nh́n lại, và không quên lâu lâu liếc mắt nh́n lên trên các đà ngang chống mái ngói. Tôi rùng ḿnh khiếp sợ khi phát hiện một khẩu súng thompson nằm nghênh ngang giữa hai đà ngang, vội vàng hạ thấp bóng đèn điện xuống và bước nhanh hơn. Tôi liếc mắt nh́n hàng công an đang chăm chú kiểm soát phần dưới trần nhà, đầu cúi thấp, hai tay rà qua rà lại; không tên nào ngước mắt nh́n lên. Qua khỏi “vùng nguy hiểm”, tôi âm thầm thở ra nhẹ nhơm.

Tiếp tục cuộc lục xét trần nhà, tâm trí tôi suy tưởng lung tung t́m cách thủ tiêu cây súng Thompson, nhưng vẫn cố gắng hết sức tỏ ra b́nh tĩnh và vô tư trong mọi cử chỉ, ánh mắt... để khỏi bị ánh mắt cú vọ chuyên viên ḍ xét của tên công an trưởng nhóm phát hiện điều ǵ bất thường. Kiểm soát được khoảng hơn 2/3 trần nhà, một tên công an nói lớn: “Có hộp ǵ đây?” Tôi rọi đèn vế phía đó, thấy tên công an cầm lên một hộp nhôm biscuit hiện lên rơ ràng chữ LU. Hắn mở nắp ra, vài đuôi đạn đủ loại vung văi trên sàn, trong hộp chỉ c̣n vài viên đạn dính trên cuộn dây đạn khá dài. Huynh Ánh nh́n tôi ḍ hỏi, tôi khẽ lắc đầu đăm chiêu tự hỏi: “Quái! Sao lại có chứng vật phản động này trong một góc xó tối om của trần nhà?”

Sau vụ phát hiện này, nhóm công an lục xét cẩn thận hơn, tỉ mỉ hơn, chậm hơn nữa; nhưng đến cuối trần nhà, không phát hiện được thêm điều ǵ mới lạ. Tên công an trưởng nhóm ra lệnh tất cả ra phía ngoài hồ chứa nước, dọc theo máng xối và tiếp tục lục xét. Cúi xuống nh́n vào trong hồ nước, tên công an trưởng nhóm hỏi Huynh Ánh: “Trong này có ǵ không?” Huynh Ánh b́nh tĩnh trả lời: “Có nước uống và tắm rửa và bếp núc!” Tên công an trừng mắt nh́n Huynh Ánh rồi bảo tôi: “Anh này nhảy xuống hồ nước đem những thùng đạn và súng lên đây!” Huynh Ánh ngẩng đầu trố mắt ngạc nhiên tôi. Tôi cũng ngạc nhiên không ít pha lẫn ít nhiều tức giận bất măn, miệng trả lời: “Nếu các anh không tin chúng tôi th́ các anh tự động nhảy xuống mà đem những vật chứng phản động đó lên đây!” Miệng tuy nói cứng nhưng trong ḷng tôi lo âu hồi hộp “không biết lăo Hồng có dấu ǵ trong hồ nước không mới chết chứ!”

Câu nói của tôi làm tên công an đâm ra nghi ngờ hơn. Hắn ra dấu cho một đồng đội bên cạnh nhảy xuống hồ nước. Sau khoảng một phút lặn hụp trong hồ nước, hắn đu lên miệng hồ, thở ph́ ph́ nói lớn: “Không có ǵ cả!” Tôi cố nén tiếng thở dài. Từ trên hồ chứa nước tất cả nhảy xuống đi trên máng xối bằng ximăng. Một tên công an phát hiện ra một thùng đạn dấu dưới mái nhà ngói sát cạnh hồ nước. Hắn mở nắp thùng đạn ra, để ḷi xâu băng đạn dài với khoảng 20 viên đạn trung liên đeo ṭn teng đó đây trên xâu băng đạn. Huynh Ánh nh́n tôi lắc đầu buồn khổ. Tôi cũng tái mặt kinh hoàng lẩm bẩm “chết mẹ rồi!”

Từ trên máng xối, tên công an trưởng nhóm nh́n qua nh́n lại quanh vùng, nói: “Ghê thiệt! Nếu tụi nó đặt súng trung liên hay đại liên ở đây th́ bảo đảm an toàn và chắc chắn pḥng thủ được quanh vùng này”. Hắn ra lệnh cho mỗi người phải khám xét thật kỹ mọi góc cạnh dọc theo máng xối, đi ṿng ngôi nhà Đệ Tử Viện. Đi hết ṿng máng xối mà chẳng phát hiện thêm được chứng vật nào khả nghi. Tên công an trưởng ra lệnh Huynh trưởng Ánh ngồi trên miệng hồ chứa nước, một tay ôm hộp đạn... LU, một tay ôm thùng đạn mở nắp lộ dây xâu băng đạn và mảnh áo maillot trắng với dấu “đầu ruồi” súng M2 trước ngực để chụp h́nh làm “tang chứng phản động”.

***

Quá 12giờ trưa, công an ra về nghỉ trưa, chỉ để lại 3 người canh gác. Chúng tôi được nghỉ ăn cơm trưa do nhà bếp Ty công an Thủ Đức cung cấp. Hai đứa cháu Châu 13 tuổi và Thành 11 tuổi đi ḷng ṿng chơi thật vô tư. Bỗng Châu ghé tai tôi nói: “Chú ơi! Cháu thấy trên ḷ trong bếp có một cái hộp ǵ vuông vuông trông giống như hộp đựng phim.” Tôi cùng Châu đi đến gần nhà bếp và quả thật thấy một hộp đựng phim 16ly trên mặt ḷ. Tôi tự hỏi “Làm sao có hộp phim ở đây? Sáng nay ḿnh lo đốt thủ tiêu tài liệu về súng đạn, đâu quáng gàđến độ không thấy hộp đựng phim này sờ sờ trên ḷ bếp như vậy? Mà dù cho ḿnh quáng gà v́ quá lo âu kinh hăi th́ c̣n có Minh Lucky, Minh Thành, Hoàng BoBo, và hai đứa cháu nữa chứ!” [Cho đến nay, tôi cũng chưa có câu trả lời thoả đáng cho việc thắc mắc “Ai đă đem hộp phim này đặt trên ḷ bếp? Và đem đến lúc nào?”]

Tôi bảo Châu kêu Thành đến, dặn ḍ Thành thật cẩn thận: “Thành! Cháu đi vào nhà bếp, lấy hộp đựng phim rồi lên trên cầu thang giục nó qua bên kia tường rào nghe! Châu đứng đây ngay góc nhà canh chừng công an.” Thành xông xáo chạy nhanh vào bếp, chưa đầy một phút sau sung sướng đến nói: “Xong rồi chú! Cháu giục hộp đựng phim ra ngoài hàng rào rồi!” - “Giỏi lắm! Cám ơn cháu!” tôi vui sướng thở ra nhẹ nhỏm. Hai đứa cháu tiếp tục chạy đi chơi. Tôi kể chuyện này lại cho Huynh Ánh, Huynh Ánh vui sướng gật đầu, miệng lẩm bẩm: “Tốt! Tốt!” Tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy có điều ǵ bất ổn, liền đi đến gần nhà bếp nh́n vào, th́ ôi thôi! Hộp đựng phim không c̣n đó, nhưng cuộn phim 16ly lại phô bày rơ ràng trên ḷ. Tôi lập tức kêu hai cháu đến, nghiêm nghị bảo Thành: “Cháu chạy mau vào trong bếp, giục cuộn phim qua bên kia hàng rào như đă giục hộp đựng phim nghe! Ai đời cháu chỉ giục hộp đựng phim mà để lại cuộn phim! Mau đi!” - “Dạ!” Cũng như lần trước, chưa được một phút sau, Thành hớn hở nói: “Cháu dấu cuộn phim rồi, chú!” Tôi xoa đầu Thành lẩm bẩm “cám ơn cháu!”

Hơn 1giờ trưa, ông công an chấp pháp hỏi cung Huynh Ánh và tôi tối hôm qua tại Ty công an Thủ Đức đến gần tôi, nói: “Anh An! ḿnh đi coi nhà bếp!” Tôi giật ḿnh tự nói thầm: “Không lẽ cháu Thành chưa giục cuộn phim?” Tôi đi trước dẫn đường vào nhà bếp. Đến trước cửa tôi thấy trong góc tường và ḷ nấu ăn ḷng tḥng đoạn giây phim. Tôi bước nhanh đến góc tường - với hy vọng che khúc dây phim, quay lưng lại hướng về phía cửa và nói với ông công an: “Đây là nhà bếp lo việc ẩm thực cho hơn 100 em Đệ Tử trước năm 75.” Không biết v́ giọng tôi run run thiếu tự nhiên hay v́ một lư do nào khác mà ông chấp pháp nh́n tôi soi mói giây lát, rồi đi ṿng qua bên kia ḷ bếp, đến chỗ sáng nay chúng tôi đă thủ tiêu sách phản động, chỉ c̣n lại một đống tro tàn.
Tôi không dám đứng yên một chỗ sợ ông chấp pháp nghi ngờ thêm, tôi đành từ từ bước tới gần ông ta, làm vẻ tự nhiên chỉ đống tro rồi nói: “Sáng nay, một anh công an đă cho phép chúng tôi nấu cháo gà...” Ông ta khẻ gật đầu, ngước mắt nh́n ḍ xét trên ḷ bếp, ngước nh́n mái nhà... rồi thủng thẳng nói: “Được! Bây giờ ḿnh đi ṿng ra vườn coi...”

Tôi đi trước, nhưng gần đến góc ḷ bếp phía cửa, tôi để ông ta đi trước và khi ra khỏi cửa, chắc chắn là ông ta không quay nh́n lại pḥng bếp, tôi mới đi trước dẫn đường ra sân bóng chuyền bên cạnh nhà chơi. Đến trước một ụ đất cao chồng ngồng, trên ụ đất là một cây đu đủ con. Vài tên công an đến “làm việc” nhập chung với ông chấp pháp. Một tên công an hỏi: “Dưới ụ đất này chôn dấu vật ǵ?” Tôi đáp : “Bề Trên Đào thường có thói quen trồng cây trên một g̣ cao, và ụ đất này là lá cây khô, cỏ khô mà Bề Trên Đào cho làm phân bón. Nếu các anh không tin th́ cứ việc ban đất ra sẽ thấy”.

Một tên công an kiểm soát lục xét khu vực vườn chuối gần nhà phơi quần áo ghé tai ông chấp pháp to nhỏ điều ǵ đó, ông ta kéo tay tôi đi đến regard của ống cống. “Nh́n vào đây!” ông ta nói, “thấy ǵ không?”. Tôi thấy một thùng đạn nhét sâu trong ống cống. “Đem thùng đạn lên đây!” ông ta nói tiếp. Ông tự tay mở nắp thùng đạn ra, phô bày đủ loại đạn đă rỉ sét. Ong bảo một tên công an đem thùng đó đó ra ngoài sân bóng rổ, bảo tôi đi theo tên công an; một ḿnh ông ta đi đâu không biết.

***

Khoảng 4giờ chiều, ông chấp pháp kêu tôi: “Anh An đến đây! Ḿnh vào nhà bếp coi lại!” Tôi linh tính có chuyện ǵ không may xảy ra. “Không ngờ ông ta lại vào nhà bếp lần nữa!” Tôi nói thầm. Vừa đi theo ông ta, tôi vừa suy tưởng lung tung “Chuyện ǵ nữa đây!... Không sao, ḿnh sẽ có cách đối đáp thoả đáng, v́ ḿnh đă đưa ông ta vào xét nhà bếp một lần rồi!”

Đứng trước cửa nhà bếp, ông chấp pháp chỉ cuộn phim 16ly trên ḷ hỏi tôi: “Đây là cuộn phim ǵ?” Liếc mắt thật nhanh vào góc tường không thấy khúc giây phim, tôi hiểu ngay chính ông ta đem cuộn phim lên đây! Tôi làm bộ ngạc nhiên nói lớn: “Ủa! sao kỳ lạ vậy? Cuộn phim này từ đâu mà có?” Tôi thừa biết ông ta bị hố nên bồi tiếp : “Có phải lúc năy anh và tôi cùng vào nhà bếp lục xét, và lúc đó không có cuộn phim này ở đây, phải không? Tại sao bây giờ lại có cuộn phim trên ḷ này? Từ đâu ra? Ai đă đem đặt ở đây?” Tuy có vẽ khựng lại vài giây, nhưng thật không hỗ là “công an chấp pháp cộng sản”, ông ta trừng mắt nh́n tôi, nói như ra lệnh: “Hăy coi cho biết đó là phim ǵ?” Trong phút chốc, tôi nghĩ “Như vậy hắn đă biết là phim ǵ rồi! Ông ta gài bẫy ḿnh? - Nếu là phim tuyên truyền của mấy ông th́ sao? - Nhưng nếu là phim của Tâm Lư Chiến thời Việt Nam Cộng Hoà th́ sao?”

Lưởng lự đôi giây, tôi cầm cuộn phim, kéo ra từng khúc phim giơ lên ánh sáng đọc nhanh trong trí: “Cố Đô Huế Khói Lửa - Tết Mậu Thân - Phim Thời Sự do Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà Thực Hiện”. Làm bộ kéo dài thêm một đoạn phim để có giờ suy nghĩ, cuối cùng tôi lớn tiếng nói: “Đây là phim của Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà về Tết Mậu Thân ở cố đô Huế!” rồi tôi nhấn mạnh: “Ai đă đem đến đặt nơi này?” Không biết là tại tôi đóng kịch dỡ, hay v́ ông chấp pháp nhận biết ḿnh hố lớn, mà ông tỏ ra rất b́nh tĩnh, b́nh tĩnh đến độ lạnh lùng qua ánh mắt vừa soi mói vừa giận dữ nh́n tôi. “Thôi được!” ông ta nói, “anh ra ngoài đi!”

***

Các Huynh Đệ đang đứng dưới cột bóng rổ nh́n những thu hoạch trong ngày, người th́ đăm chiêu tư lự, kẻ th́ chỉ chỏ ra điều bực tức. Tôi đến gần Huynh trưởng, kể nhỏ vào tai câu chuyện cuộn phim trong nhà bếp. Huynh trưởng lộ vẻ giận dữ th́ thầm : “Ḿnh bị tụi nó chơi rồi!”.

Tất cả Huynh Đệ từng người một - kể cả hai đứa cháu Châu 12 tuổi, Thành 11 tuổi và em Vinh (Mâm) 15 tuổi - phải cầm bản tên viết tay trước ngực và chụp h́nh, lăn tay... như là một tội phạm. Trong khi chúng tôi tiến hành việc chụp h́nh lăn tay, anh Cang đem đến cho mỗi người chúng tôi một bao nylon nhỏ, và nói: “Em đoán thế nào các Frères cũng bị bắt và đưa đi giam ngay chiều nay, nên em dọn sẵn cho mỗi Frère một ít vật dụng cần thiết: khăn lau mặt nhỏ, kem đánh răng, bàn chải đánh răng...” Tôi nhận lấy bao nylon, nắm chặt tay anh Cang mà muốn rưng rưng nước mắt. Tôi th́ thầm: “Cám ơn anh Cang. Hy vọng anh thoát khỏi cảnh tù tội. Cho tôi gởi lời cầu chúc sức khoẻ và b́nh an đến chị Cang vừa sinh chưa được 1 tuần nay!”

Tên Lê Canh, trưởng trại giam Thủ Đức, bắt chúng tôi đến gần những “tang vật... phản động”, tuần tự ghi chép kê khai từng viên đạn, từng tang vật, kể cả cuộn phim, rồi bắt Huynh trưởng Ánh kư nhận. Trước khi kư nhận, Huynh trưởng Ánh đọc lớn: “2,500 viên đạn” ngưng vài giây, Huynh Ánh nói lớn: “Tôi phản đối, . Thứ nhất đếm tất cả viên đạn ở đây cũng không tới một trăm viên; thứ hai, đuôi đạn đâu có thể nói là viên đạn?” Có lẽ đây lần đầu tiên trong đời cai tù công sản mà ông Lê Canh phải đương đầu với một tên tù ác ôn phản động, “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” như vậy, nên ông Lê Canh đă phản ứng chưa được thuần thục; ông trố mắt nh́n Huynh trưởng Ánh, ngạc nhiên tột độ đến run rẩy cả tay chân, môi mắp máy không thành tiếng. Huynh trưởng Ánh đọc tiếp: “ ... tích trữ cây búa, một dụng cụ giết người, trong hộc tủ...” Tôi cắt ngang: “Tôi phản đối! Nếu cây búa tomahawk chỉ là dụng cụ khai phá của Hướng Đạo Sinh mà bị coi là dụng cụ giết người, th́ tại sao không kê khai bất kỳ một vật dụng nào khác, v́ chỉ cần cây tăm xỉa răng, ông cũng có thể giết người được!” Không phản ứng nào. Huynh Ánh đọc tiếp: “Cuộn phim tuyên truyền phản động, chống đối cách mạng, của nguỵ quân nguỵ quyền...” Tôi nói lớn: “Tôi phản đối và yêu cầu làm sáng tỏ vấn đề này. Trưa nay, lần thứ nhất, ông chấp pháp cùng tôi đi lục xét nhà bếp không phát hiện được điều ǵ gọi là ‘tuyên truyền phản động’. Hơn 1 tiếng đồng hồ sau, ông chấp pháp lại kêu tôi vào nhà bếp và chỉ cho tôi thấy cuộn phim này trên ḷ. Tại sao lại có sự việc như vậy? Ai đă đem đặt cuộn phim này trên ḷ bếp?” Có tiếng xôn xao bàn tán.

Ông cai tù hét lớn: “Có kư nhận hay không kư nhận biên bản này... cũng vậy thôi!” Rồi ông ra lệnh cho công an: “Các đồng chí dẫn tất cả những tên này ra trại giam! Một số đồng chí khác tiếp tục canh giữ khu vực này cho cẩn mật!”.