NGẪM SỰ ĐỜI

sáng mắt

sáng ḷng


1848

1917

1949

1968

1975

1989

1991

TT. Ngô Đ́nh Diệm tiếp đại sứ Cabot Lodge vài giờ trước khi tử nạn

[Câu chuyện trích từ Ngài Đại Sứ của Morris West.]
Tư Bản ngăn chận bành trướng của chủ nghĩa cộng sản
dùng VNCH làm tiền tuyến?
 khi KHÔNG tuân theo th́ xem như HẾT XÀI...
thiết nghĩ câu nói của TT N.V.T trong bài diễn văn từ chức tối 21/4/75
nói lên tâm trạng Huynh Đệ Chi Binh của "người ta" đối với VNCH:
làm bạn với Mỹ th́ khó lắm! làm kẻ thù th́ rất dễ!

Ngày 21/4/1975 theo dơi đài truyền h́nh tối nay, anh em chúng tôi linh cảm một biến cố trọng đại sắp diễn ra. Quả thật, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đọc một bài diễn văn lịch sử :

- tŕnh bày diễn tiến cuộc chiến ở miền nam Việt Nam “như là một tiền tuyến giữa hai khối tự do dân chủ và cộng sản”;
- diễn tiến và mưu đồ của đồng minh trong việc “Việt Nam hoá chiến tranh”;
- diễn tiến bị ép buộc phải kư “hiệp định Paris” - một h́nh thức “phủi tay ra khỏi chiến trường Việt Nam trong vinh dự của đồng minh Mỹ”, và bỏ rơi “người bạn đă kề vai sát cánh bảo vệ tiền đồn của khối tự do”;
- ...
- từ chức và giao quyền lănh đạo quốc gia cho phó tổng thống Trần Văn Hương “để không một giây phút nào mà một quốc gia không có người lănh đạo”.

Bài diễn văn từ chức chấm dứt, ba anh em chúng tôi như đờ đẫn trong giây lát, không ai lên tiếng. Tôi sực nhớ đến một đoạn đối thoại giữa tổng thống Ngô Đ́nh Diệm và ông đại sứ Cabot Lodge mà nhà văn Morris L. West ghi lại trong cuốn sách Ngài Đại Sứ. Tôi kể lại cho hai anh em:

“... Chiều tối 31 tháng 10 năm 1963, ông đại sứ Cabot Lodge cảm thấy khó ngủ. Ông gọi điện thoại liên lạc trực tiếp với tổng thống Ngô Đ́nh Diệm.
- Ngài tổng thống vẫn mạnh khoẻ?
- vâng, cám ơn ông đại sứ đă có lời hỏi thăm.
- tuy tối rồi, nhưng tôi có thể đến “uống trà” với tổng thống không?
- được chứ! mời ông đại sứ.
Không đầy 5 phút sau, ông đại sứ đă có mặt tại pḥng khách riêng của tổng thống. Hai người ngồi đối diện, uống trà, hút thuốc [tổng thống Ngô Đ́nh Diệm có tiếng là hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác...] Hai người chỉ nói chuyện trên trời dưới mây, trời mưa trời gió, rồi trời lại nắng êm dịu. Tuyệt nhiên không bên nào muốn nói việc chính chị chính em. Cả hai đều coi việc uống trà nói chuyện giải trí hôm đó thật tuyệt diệu, thật thân t́nh và thoải mái.
Quá khuya, ông đại sứ cáo từ ra về. Tới bậc thang xuống tầng lầu dưới, ông đại sứ đứng lại, nh́n tổng thống trong giây lát rồi nói:
- Thưa ngài tổng thống, tôi có câu chuyện này muốn hỏi tổng thống.
Không đợi phản ứng ǵ của tổng thống, ông đại sứ nói tiếp:
- Tôi có nuôi một con chim cu gáy, được 3 năm nay. Tôi chăm sóc rất kỹ lưỡng, cho ăn uống đầy đủ. Tôi đợi chờ nó cất tiếng gáy đầu tiên. Đợi hoài không thấy nó gáy. Có 3 trường hợp tôi có thể làm:
1. cứ tiếp tục nuôi, chăm sóc kỹ hơn, cho ăn uống nhiều hơn, và đợi cho đến khi nó biết gáy;
2. đích thân tập cho nó biết gáy, hoặc nếu cần thuê người chuyên môn hơn đến tập cho nó gáy;
3. tôi bảo nó: ta đă nuôi ngươi rất kỹ lưỡng, chăm sóc ngươi tưởng không c̣n cách nào tốt hơn nữa... thế mà ngươi không biết gáy hoặc không chịu gáy. Thôi, vậy th́ ta bỏ mặt ngươi, không c̣n nuôi ngươi nữa.
Trong ba trường hợp, nếu tổng thống là chủ nhân của con chim đó, th́ tổng thống sẽ chọn trường hợp nào?
Tổng thống mỉm cười, không trả lời. Giơ tay bắt chào và ông đại sứ ra về. Trưa hôm sau, đảo chánh... Sáng sớm hôm sau nữa, tổng thống Ngô Đ́nh Diệm và bào đệ của tổng thống, ông Ngô Đ́nh Nhu, bị thảm sát, ngày 2/11/1963”

Saig̣n ngày 2 tháng 5 năm 1975
tại ngă ba Hàng Xanh

Sáng ngày 2 tháng 5, 1975, Huynh trưởng Colomban nằng nặc bảo tôi đưa về Đệ Tử Viện Thủ Đức. Tôi cũng nóng ḷng muốn về. Thế là hai Anh Em đèo nhau trên chiếc Honda ra xa lộ Biên Ḥa. Đường xá tương đối vắng hơn hôm qua. Đến gần ngă ba Hàng Xanh, một số khá đông dân chúng và nhiều kư giả trong và ngoài nước với máy chụp h́nh, máy quay phim tối tân... tụ tập quanh bảng xanh chữ trắng:

Đừng nghe những ǵ cộng sản nói
Hăy nh́n kỹ những ǵ cộng sản làm

Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu

Chung quanh dưới cột chân bảng, nhiều bao gạo 100kg đă được mở sẵn, và nơi miệng của mỗi bao gạo nhô lên như là cáng của một cái gáo xúc gạo bằng nhựa màu đỏ.

Xa xa từ hướng Cầu Sơn, một tốp người tay mang hoặc bao nylon lớn, hoặc thúng, hoặc thùng nhựa 10 lít... tiến đến bùng binh Hàng Xanh. Huynh trưởng Đào đồng ư nán lại vài phút để xem chuyện ǵ xảy ra. Khi đoàn người tới bùng binh, một bộ đội nón cối tay mang băng màu đỏ, xúc gạo và đổ vào bao nylon, hoặc thùng nhựa. Mỗi người nhận được 3 gáo xúc đầy gạo. Kư giả làm việc đắc lực, chạy qua chạy lại lung tung. Khi hết gạo trong các bao bố 100kg, th́ đoàn người đó, ai ai cũng đă nhận được 3 gáo đầy gạo. Xong việc, mọi người giải tán. Trong giây phút ngỡ ngàng, tôi tự nhủ: “Có thể như vậy sao? Thiệt là tương kế tựu kế! Cứ đợi mà xem!”
Chúng tôi về đến dốc đường Hoàng Diệu lối 10 giờ sáng. Rẽ vào cổng Mossard, Huynh trưởng Đào bỗng “ối!” lên một tiếng có vẻ rất đau đớn. Tôi hỏi:
- Bề trên có chuyện ǵ không?
- Không sao. H́nh như căm xe nghiến gót chân tôi. Hơi đau một chút.

Ngưng xe trước cầu thang lên pḥng, Huynh trưởng Đào lộ vẻ đau đớn và bước đi không nổi. Tôi nh́n xuống chân th́ thấy máu đỏ thấm hết cả bít tất. Tôi đỡ Huynh trưởng ngồi trên bậc cấp, kéo bít tất xuống th́ quả thật ngay ở gót chân, máu chảy qua một đường da cắt, phơi bày cả xương khá dài. Tôi réo nhờ Huynh Hồng đến băng bó vết thương rồi đỡ Huynh trưởng lên pḥng. Thật là xui xẻo: hôm đó lại là sinh nhật của Huynh trưởng Colomban Đào, ngày 2 tháng 5! Tai nạn hôm đó “cầm chân” Huynh trưởng Đào trong pḥng suốt hơn một tháng. Cũng là dịp tốt để Huynh trưởng nghỉ ngơi, chứ từ trước tới nay, Huynh trưởng Đào vốn có tiếng là “con trâu của Tỉnh Ḍng”

 

Nhà văn MORRIS WEST hỏi:
"Bạn có thể tin người cộng sản?"
In his first post after a historic election victory,
Zohran Mamdani welcomed New Yorkers to the “transition"
and pledged to deliver on his promises,
vowing to make New York “affordable for all."

Trích từ bài thuyết giảng của Morris L. West “Bạn có thể tin người cộng sản?”:
“... Sau bài thuyết tŕnh của tôi về chủ nghĩa và chế độ cộng sản, một cô sinh viên phát biểu: ‘Nếu quả thật chế độ cộng sản giống như điều thầy vừa nói, th́ tại sao dân chúng trong các quốc gia đó không nổi lên chống lại và thay đổi chế độ khác?’ Tôi trả lời: ‘Giả sử như để thu hút nhiều anh chị sinh viên đến nghe tôi nói chuyện, tôi hứa với anh chị: Sau bài giảng thuyết, mỗi anh sẽ được một gói thuốc hảo hạng, mỗi chị sẽ được một lọ dầu thơm danh tiếng.’
Không cần biết v́ ṭ ṃ muốn nghe tôi nói chuyện, hay v́ lời hứa của tôi, mà anh chị đă đến. Bài giảng thuyết chấm dứt. Hấp dẫn? buồn ngủ? Không thành vấn đề. Vấn đề là anh chị thế nào cũng muốn nhận món quà tôi đă hứa. Tôi có làm bộ lờ luôn, không nhắc đến món quà đă hứa, th́ chắc chắn trong số anh chị có mặt hôm nay tại đây, thế nào cũng có ít nhất một người “dám” nhắc nhở tôi về món quà, phải không? Được nhắc nhớ mà tôi lờ đi th́ coi sao đặng! V́ quả thật, tôi không có thuốc thơm hảo hạng mà cũng chẳng có dầu thơm danh tiếng ǵ ráo trọi. Vậy tôi phải làm sao? Tôi ra lệnh đóng hết các cửa ra vào. Tôi rút khẩu súng lục cất dấu trong hộc bàn, chỉa ngay vào anh chị và la lớn: ‘Đây, thuốc thơm hảo hạng! Đây, dầu thơm danh tiếng!’
Tôi thách ai trong anh chị dám đứng dậy chống đối tôi? Cộng sản là vậy đó!”

===> Trên bàn cờ chính trị: Câu chuyện ngụ ngôn 4 người mù đi xem voi từa tựa như 4 ÔNG LỚN [TP+HP+LP=TV+HV] bàn chuyện
tố cáo, hạ bệ nhau, v.v... về chính chị chính em...
CHỦ NGHĨA NÀY PHONG TRÀO NỌ trong/giữa cuộc đời ô hợp này.
[ai "thấy" phần nào của con voi
th́ khư khư cho ḿnh đúng, rồi "đập nhau lung tung... thật là x́ lồ x́ lào!]

 

2025-... giới trẻ
tư bản 
MUỐN
THỬ THỜI VẬN ÔM ẤP XHCN/CS?
 ngay trong xứ
TƯ BẢN
tự do dân chủ và sung túc,
giàu mạnh nhất thế giới?

mong sao sớm được
"sáng mắt sáng ḷng"

Hàng truệu người Nrw York THỨCTỈNH.
giữa lúc chủ nghĩa xă hội cực đoan bủa vây thành phố,
làn sóng TỈNH THỨC TÂM LINH
như một lời cảnh tĩnh cho cử tri

i

"We've still asking for your help because
we need to raise $4 million in total so Jan 1,
can be the day we start to deliver;
not start to prepare," he said.
"I hope very soon not to have to ask you for money,
but until then: I'm asking."


People that have actually had to work for a living
knew that Mamdeni's plan was a fraud from day one.

The election of Zohran Mamdani as New York City mayor
set off — for his fan base, anyway — great expectations
of a more "affordable" city.
But the Democratic Socialist hasn't even been sworn in,
and some of his marquee promises are already history.

Start with free buses.
For a city dependent on public transportation,
free buses are a nice idea but also a bad idea.
Fares pay for the buses,
and even if you plug that hole with another revenue source,
free buses would siphon riders from the subways,
in effect defunding them.
Affordable housing? All opposed raise your hands.
Now define it in a New York (or San Francisco) context.
The cost of living in New York City has always been high.
It's high because the demand is intense and the supply is limited for obvious reasons.
It's not Dallas or Omaha with prairies to sprawl into.
It's densely built and mostly hemmed in by bodies of water.
At some point, people who want cheaper housing
or more space need to move to places that actually offer it.
Generations of New Yorkers have done that,
with many moving back when their kids are grown.

"It is hard to believe that a solid majority of young Americans
think democratic socialism is the answer to
the deep-rooted economic problems they face,
given that socialism has utterly failed to uplift
the downtrodden every time and place it has been implemented,”

“However, when they grow up in an environment surrounded by adults who champion democratic socialism, it starts to make sense,"
said Heartland Institute research fellow Chris Talgo.